Edit: Hiba
**
Gió lạnh phơ phất, vừa mới chào hạ sang thu đường phố đã ướt dầm dề, bên đường tạo nên tiếng chuông xe đạp thanh thúy.
Ôn Noãn ngồi ở yên sau, mũi chân lúc có lúc không chấm lên mặt đất, chơi đến đặc biệt thích thú, làm cho xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo.
Giang Trác không kiên nhẫn nói: “Cậu không thể ngồi yên chút hả?”
“Tôi từ nhỏ đã mắc chứng ADHD (*).” Ôn Noãn trả lời: “Không động chân, thì ít nhất cũng phải động tay mới được.”
(*) (Nhắc lại) Hội chứng rối loạn tăng động
“Vậy thôi động tay đi.”
“Được thôi.” Ôn Noãn vén tay áo, vẽ mấy vòng tròn trên lưng Giang Trác, chuẩn bị viết chữ: “Tôi viết cậu đoán, đoán đúng thì có thưởng.”
“Thưởng cái gì.”
“Cậu đoán đúng trước rồi tính.”
Ôn Noãn bắt đầu viết từng nét lên tấm lưng thẳng của Giang Trác, Giang Trác lẩm bẩm thì thầm----
“Bạn trai tôi đẹp trai nhất thế giới.”
“Tôi bị bẻ cong rồi.”
“Tôi thật sự rất yêu cô ấy.”
Ôn Noãn tựa đầu vào lưng cậu, cười phá lên.
Mắt Giang Trác trợn trắng, cố ý đạp nhanh qua vạch giảm tốc, xe đạp xóc nảy một chút, Ôn Noãn phải vội vàng ôm lấy eo cậu.
“Cậu cố ý trả thù tôi!”
Ngữ điệu Giang Trác bình đạm: “Không có.”
Nói xong lại lao vào một dãy vạch giảm xóc, Ôn Noãn bị xóc đến nỗi đập vào lưng cậu mấy lần, mũi đều bị đập bẹp hết rồi.
Ôn Noãn dùng sức đấm vào lưng cậu một quyền: “Cậu làm gì đấy!”
Giang Trác đột ngột bóp thắng, cả người rụt lại, có chút run run.
Ôn Noãn nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-trai-lai-bi-nam-than-coi-trong/1034098/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.