Chương trước
Chương sau
“Nhẫn một chút, quá một hồi sẽ không còn đau nữa.” Nói xong Tiêu Cung cũng không để ý Tiêu thú có đồng ý hay không, mạnh mẽ xen vào hai ngón tay, bởi vì dịch bôi trơn, nên tay y phi thường thuận lợi trong cơ thể hắn ra vào.
“Ô.” Cơ thể vừa mới giả phóng lại dâng lên cảm giác bất thường, nhịn không được Tiêu Thú khẽ rên rỉ một tiếng.
“Thời gian vừa vặn.” Tiêu Cung ngẩng đầu lên trầm hương trên hương án, hơi trầm thắt lưng, đem côn thịt thật lớn nhập trong cơ thể Tiêu Thú. Hắn cảm thấy hậu huyệt giống như bị xé rách ra, nhưng nội bích bên trong lại như có cảm ứng, không ngừng hé ra hợp lại, vây trụ côn thịt y.
“A! Thân thể Thú tuyệt thật.” Bị nội bích vây chặt kích thích, Tiêu Cung phía sau không khỏi kinh động kêu lên.
“Mau buông.”
Loại tư vô cùng nhục nhã này, giống như động vật bị người từ phía sau ra ra vào vào, Tiêu Thú sống chết cầm lấy mép giường bò về phía trước.
“Anh đừng hòng, suốt cả đời này cũng đừng hòng mơ tưởng tới. Thân thể của anh vĩnh viễn là của một mình tôi.”
Giống như phát lời thệ, Tiêu Cung gắt gao ôm thắt lưng Tiêu Thú, vô luận hắn có cố gắng bò về phía trước thế nào cũng vô dụng.
“Nga.”
Điểm mẫn cảm trong cơ thể Tiêu Thú vào lúc vô tình lại bị Tiêu Cung bắt được, y liền cố ý nhắm nơi đó mạnh mẽ tiến công vào, làm hại hắn thở dốc, rên rỉ không ngừng, ngay cả nước bọt đều thiếu chút nữa chảy ra.
Đột nhiên Tiêu Thú cảm thấy Tiêu Cung đem côn thịt trong cơ thể mình rút ra, thầm thở dài một hơi, hắn cho rằng sự tình này rốt cục cũng kết thúc. Những sự thực không có đơn giản như hắn nghĩ, Tiêu Cung một tay lật cơ thể vô lực của hắn  lại, một tay kéo tấm ga giường dặt dưới mông hắn, động thân, một lần nữa tiến nhập vào cơ thể hắn. 
“Thú, anh lần này nhất định phải hoài hài tử của tôi.” Tiêu Cung kích động ôm Tiêu Thú, tại trong cơ thể hắn phun ra mầm móng.
“Không được, tôi không thể cấp Bội bất luận cơ hội gì.” Tiêu Cung thở dốc một trận, giống như sợ Tiêu Bội điều gì, một lần nữa động thân giã chày, thương cảm nhất chính là Tiêu Thú, lần đầu tiên cứ như vậy rơi vào tay đệ đệ mình, hắn thật là ngay cả khóc cũng không được. 
“Thế nào? Có thai không?” Mệt mỏi, tay cũng không thèm động, Tiêu Thú loáng thoáng nghe thấy Tiêu Cung nói, hắn thật không biết đã chửi rủa y bao nhiêu lần, Tiêu Cung ngày hôm qua không biết thao hắn bao nhiêu lần nữa, báo hại hậu huyệt hắn bây giờ giống như hỏa thiêu.
“Chúc mừng ngươi. Cung, con sắp làm papa rồi.” Âm thanh bà Tiêu cứ như là sét đánh bên tai Tiêu Thú.
“Không nên, ta không nên sinh tiểu hài tử.” Trời ơi, ta thật không phải đang nằm mơ, Cung và mẹ đều là vẻ mặt vui sướng nhìn ta.
“Thú, con không nên cứ trẻ con như thế nữa, con sắp phải làm mẹ của người ta rồi đó.” Bà Tiêu ôn nhu sờ lên đầu hắn, khi nghĩ đến bà Tiêu thật ra là một nam nhân, thì da gà trên người hắn tất cả đều dựng đứng lên.
“Cái gì? Ta có tiểu hài tử.” Tiêu Thú trở lại hiện thực, mới nói cái gì vậy, chỉ mới làm xong ngày hôm qua, ngày hôm nay đã biết có hay không sao?
“Đúng vậy! Con nhìn xem, liên hoa giữa ngực mình có phải hay không có một đóa liên hoa thứ hai nho nhỏ, điều này nói lên, trong cơ thể con đã dựng dục Tiêu gia nhà chúng ta đời tiếp theo.” Trời ạ, nghĩ thử xem trong bụng hắn có một tiểu hai tử có bao nhiêu khủng bố a. Đừng nói đây là trưởng tử Tiêu gia, số phận tương lai sẽ lại khinh khủng như ta nha.
“Thú, anh biết không, tối ngày hôm qua tôi có bao nhiêu lo lắng, anh nếu như không hoài thượng hài tử của tôi, thì tối ngày hôm nay, anh sẽ phải cùng Bội.” Tiêu Cung dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn, sau đó vòng tay ôm chặt lấy hắn.
Đây là cái gì quy củ, nam nhân sinh hài tử còn không nói đi, thế nào còn muốn một lần không được, thì đổi một người? Hắn thật sự sợ, nếu còn ở lại trong cái nhà này, thì không sớm thì muộn gì cũng điên mất.
“Được rồi, Cung, nhượng Thú hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Bà tiêu khiến hắn không thể nói một lời nào, kéo Tiêu Cung đi ra ngoài, bà muốn cho hắn một người yên tĩnh lại một chút.
“Không được, ta không thể cứ ngốc thế này nữa.” Nhìn lại căn phòng chỉ có một mình mình, hắn bắt đầu mở tủ thu thập quần áo, mau mau ly khai, càng nhanh càng tốt..
“Thế nào? Anh dự định mang bụng bầu chạy trốn?” Vào lúc Tiêu Thú thu thập xong quần áo thì âm thanh Tiêu Bội đột ngột xuất hiện phía sau
“Ngươi như thế nào ở chỗ này?” Hắn giật mình nhìn Tiêu Bội. “Ta phi, ta cũng không phải phụ nữ có thai, cái gì mang bụng bầu chạy trốn.”
“Xem ra anh thực sự dự định chạy trốn.” Tiêu Bội từng bước tiến đến gần hắn, hắn lúc này mới phát hiện cái đệ đệ này cũng là có tính uy hiếp tương đương “Này không được rồi, ta phải đại diện cho Cung nghiêm phạt ngươi.” Nói xong, nó đem hắn áp đảo trên giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.