Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người theo câu nói của Yến Đình Hiên mà nhìn về hướng Vưu Miên.

Đột nhiên lại trở thành trung tâm của đề tài, đương sự là Vưu Miên thoạt nhìn chẳng có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn không có một cái nhíu mày, đôi mắt cậu khẽ cười dưới vần sáng, ngón tay thon dài màu trắng lạnh nhẹ gõ gõ vào tay vịn của chiếc sô pha.

Ngược lại là Hoắc Diễn Chi ngồi bên cạnh Yến Đình Hiên bỗng nhiên có động tác, chỉ thấy người đàn ông cường tráng dứt khoát giơ tay, ôm lấy bả vai Yến Đình Hiên.

Hoắc Diễn Chi cười sang sảng, nhưng trong đáy mắt lại có tia sâu thẳm, thâm thúy nói: "Yến Đình Hiên, cậu cũng không thể giấu diếm tài nấu nướng của mình được, lần đầu tiên tham gia chương trình, dù gì cũng phải thể hiện kỹ năng cho mọi người thấy chứ."

Quan Đồng kinh ngạc nói: "Anh ấy nấu ăn rất lợi hại sao?"

Hoắc Diễn Chi khẳng định gật gật đầu, "Đó là đương nhiên, tôi rất kén ăn, nên nếu tôi nói ngon thì thực sự là ăn rất ngon."

Bạch Lâm che miệng cười thẹn thùng, gia nhập đề tài nói: "Anh Hoắc nói đúng đó, anh Đình Hiên đúng là rất giỏi nấu nướng, thường xuyên nấu cho tôi ăn."

Đều nói tới mức này, Yến Đình Hiên chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, người đàn ông gỡ khuy áo sơ mi, xắn tay áo đến khủy tay, bộ dáng thân sĩ vừa đẹp trai lại tiêu sái.

"Nếu các cậu đều đã khen ngợi đến nước này, tôi đây chỉ có thể chọn tổ nấu ăn vậy."

Yến Đình Hiên vừa nói vừa nhìn về phía Vưu Miên, từ biểu tình có thể nhìn ra đang đợi Vưu Miên trả lời.

Vưu Miên thấy thế chỉ uyển chuyển từ chối: "Tôi đối với nấu ăn dốt đặc cán mai."

Thẩm Nam Tiêu lẳng lặng nhìn chằm chằm Vưu Miên vài giây.

Yến Đình Hiên nghe vậy cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, chỉ mỉm cười nhìn xung quanh một vòng, "Vậy à? Vậy xem ra chỉ có thể để lần sau."

Hoắc Diễn Chi thả lỏng mày, giơ tay vỗ bả vai Yến Đình Hiên, lớn tiếng nói: "đã có lựa chọn đầu tiên, tới tới, còn có ai muốn chọn?"

Vưu Miên lãnh đạm mà ngồi trên chiếc sô pha đơn bên phải, đề tài đã từ trên người cậu xẹt qua, gương mặt xinh đẹp giờ phút này lại nhàn nhã lười biếng.

"Bạch Lâm." Hoắc Diễn chi thẳng tắp mà nhìn thiếu niên ngoan ngoãn bên cạnh, "Em chọn tổ nào?"

Bạch Lâm hơi trừng lớn hai mắt, dường như bị câu hỏi của Hoắc Diễn Chi làm cho kinh hãi rồi, nhưng y rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt, nghi hoặc mà nhăn mũi.

"Em......"

Ánh mắt Bạch Lâm dừng trên người Yến Đình Hiên một lát, sau đó lại nhẹ chuyển qua Hoắc Diễn Chi và Vân Quan Thanh.

Tuy rằng không hiểu vì sao vừa rồi Yến Đình Hiên lại lên tiếng hỏi Vưu Miên, nhưng quan hệ của Yến Đình Hiên và Vưu Miên đã sớm không còn như trước, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có biến hóa gì lớn.

Hoắc Diễn Chi lại là một cây gân*, thái độ thẳng thắn đến nỗi có thể khiến mọi người lập tức biết tâm tư của hắn đặt trên người ai, Bạch Lâm cũng không lo lắng.

*Một cây gân: người ta thường dùng từ này để mô tả một số người bướng bỉnh, cứng nhắc và thiếu linh hoạt, chấp nhận cái chết và không biết cách thích nghi, là những người "chạy đến tận cùng" trong công việc của mình.

Cho nên, Vân Quan Thanh sẽ chọn tổ nào?

Bạch Lâm suy tư mấy phen, nhưng rất nhanh đã trả lời.

"Em chọn tổ chuẩn bị đi." Bạch Lâm nghiêng đầu nhún vai, thoạt nhìn vô hại lại mềm mại.

Mua sắm yêu cầu phải lái xe đi ra ngoài, vừa tốn thời gian lại phí sức.

Vân Quan Thanh cũng sẽ không nấu ăn, cho nên hắn đại khái sẽ lựa chọn tổ chuẩn bị.

Rửa rau, chuẩn bị chén đĩa gì đó, hẳn là rất đơn giản.

Bạch Lâm suy nghĩ chu toàn, quả nhiên giây tiếp theo Vân Quan Thanh đang ngồi bên phải y liền lập tức quyết định, mở miệng nói: "Tôi và Bạch Lâm một tổ."

Hoắc Diễn Chi hơi nheo lại hai mắt, dường như bị hành vi của Vân Quan Thanh làm khơi dậy tính hơn thua, sau đó căng cổ theo sát nói: "Tôi nấu cơm cũng không thể ăn, tôi đây cũng theo hai người cùng nhau chọn tổ chuẩn bị đi."

Quan Đồng vốn dĩ cũng muốn chọn tổ chuẩn bị, nhưng không ngờ tới trong thời gian ngắn ngủn một hai giây đã có ba người chọn tổ chuẩn bị.

Tuy rằng tổ tiết mục đã nói là không hạn chế số lượng người của ba tổ, nhưng tới bốn người cùng tụ tập đi chuẩn bị thì coi sao được, hơn nữa Quan Đồng nhớ một điều, đây trương trình yêu đương, chứ không phải là trương trình nấu ăn.

Hai khách mời Linh Lan này xem ra là có ý với Bạch Lâm, nếu y mà vào tổ chuẩn bị, cũng chỉ có thể đảm đương vai trò pháo hôi.

Quan Đồng nhéo tấm thẻ của tổ tiết mục, y quay đầu nhìn chằm chằm Yến Đình Hiên, hơi khẩn trương mà cười cười.

"Vậy tôi chọn tổ nấu ăn."

Yến Đình Hiên dựa lưng vào ghế sô pha mềm mại nhẹ gật đầu, rất thân sĩ mà ôn nhu nói: "Hoan nghênh."

Quan Đồng nghe vậy trong lòng rất nhẹ nhõm, may mắn là tính cách của Yến Đình Hiên cũng không tệ lắm.

Thẩm Nam Tiêu theo sau đó cũng chọn tổ nấu ăn, hiện tại chỉ còn lại tổ mua sắm là không có người chọn.

Vưu Miên im lặng quan sát, nhìn thấy đã đến lúc liền cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà mà tổ tiết mục chuẩn bị sẵn cho tổ mua sắm.



"Vậy cứ cho người vừa mới lấy được bằng lái xe này một cơ hội để được nổi bật đi." Vưu Miên quơ quơ chiếc chìa khoá xe màu đen trong tay, cậu không chỉ chọn thứ ngay từ đầu bản thân đã muốn chọn, mà còn nhân tiện dùng lời nói hài hước để giải vây cho tổ tiết mục.

"Vưu Miên, anh muốn chọn tổ mua sắm à?" Quan Đồng vẫn còn muốn khuyên, nhưng lại không thể nói quá rõ ràng trước máy quay.

Trong chương trình yêu đương mà ngay từ đầu lại chạy xa như vậy, tổ mua sắm vừa nhìn là biết không có bao nhiêu cảnh quay, đến lúc trở lại phòng nhỏ thì mọi thứ đều đã chậm rồi!

Nhưng Vưu Miên vẫn kiên trì như cũ, không chút dao động.

Trong lúc Quan Đồng đang do dự có nên nói ra hay không thì Bùi Hoài Tễ bỗng nhiên trầm giọng nói: "Viết một danh sách liệt kê những thứ mà mọi người muốn mua rồi đưa cho tôi."

Bùi Hoài Tễ nói xong liền đứng dậy, thân hình cao lớn lập tức làm tăng cảm giác tồn tại, uy hiếp lại bá đạo.

Vưu Miên đối với sự lựa chọn của những người trước mặt đều không mấy ngạc nhiên, cho đến lúc này khi thấy Bùi Hoài Tễ chọn tổ mua sắm thì lại có vài phần kinh ngạc.

Nhưng chỉ trong chốc lát Vưu Miên liền hiểu được.

Bùi Hoài Tễ độc lai độc vãng, tuy rằng trong sách không có nhắc đến lý do vì sao hắn lại tới tham gia trương trình, nhưng nguyên nhân hẳn là do có điểm bất đắc dĩ.

Cho nên đối với nhiệm vụ mà tổ tiết mục đưa ra Bùi Hoài Tễ nhất định sẽ lựa chọn cái có thể tránh xa đám đông ồn ào, tránh xa máy quay.

Điểm này trái lại không mưu mà với cậu.

Vưu Miên đứng dậy đi về hướng huyền quan, trong lòng mơ hồ nảy ra một ý tưởng, nếu Bùi Hoài Tễ cũng là sau khi cân nhắc lợi và hại mới đến tham gia chương trình, thì có lẽ bọn họ có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Tiền đề là nếu Bùi Hoài Tễ đồng ý.

Nhưng hiện tại trong suy nghĩ của Vưu Miên thì đó vẫn còn là những ý tưởng chưa hoàn thiện, nếu thật sự muốn thực hành thì còn phải chờ thêm một thời gian.

Vưu Miên chìm trong suy nghĩ của bản thân đi thẳng đến chỗ cửa lớn.

Bạch Lâm nhìn bóng dáng của Vưu Miên, lộ ra vẻ áp lực cùng trầm mặc.

Khi vừa vào phòng nhỏ Bạch Lâm từ phản ứng của Vân Quan Thanh liền biết thân phận của Bùi Hoài Tễ nhất định không hề đơn giản.

Một nhân vật lợi hại như vậy sao lại có thể quyết định cùng tổ với Vưu Miên?

Bạch Lâm chán ghét nhíu mày, Vưu Miên quả nhiên trước sau như một luôn khiến người khác chán ghét.

Quan Đồng và Thẩm Nam Tiêu thì đều đồng thời nhìn về phía Bùi Hoài Tễ, tuy rằng hiện tại không có khách mời nào tiết lộ nghề nghiệp của mình, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất của Bùi Hoài Tễ thì hầu hết các khách mời đều có thể đoán được hắn là một người lãnh đạo điển hình.

Chỉ thấy Bùi Hoài Tễ chung tổ mua sắm với Vưu Miên bình tĩnh đứng dậy đi đến trước mặt Yến Đình Hiên, đứng cách hắn khoảng một cánh tay, chiều cao 1m91 có thể lập tức khiến người khác cảm thấy hoàn toàn bị áp đảo.

Bộ dáng không muốn đến gần này của Bùi Hoài Tễ khiến cho Yến Đình Hiên nhẹ nhướng mày.

Mùi nước hoa hương gỗ dành cho những quý ông ưu tú phát ra quanh người Yến Đình Hiên, so với Bùi Hoài Tễ cả người lạnh lẽo sạch sẽ không lẫn chút mùi hương gì thì độ tinh tế vẫn là hơn.

Biểu tình Yến Đình Hiên khó lường mà thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm Bùi Hoài Tễ, thầm nghĩ một tiếng cổ hủ, thuận tiện khom lưng viết lên tờ ghi chú tên một số nhãn hiệu bò bít tết.

Những người khác trong phòng nhỏ đều không nhận ra bất kì sự khó chịu nào từ biểu tình của Yến Đình Hiên.

"Tôi không biết tổ tiết mục sẽ sắp xếp hai người đi đến siêu thị nào, nhưng khả năng là đều sẽ có những loại bò bít tết cơ bản này, quyền lựa chọn đều giao cho hai người." Yến Đình Hiên nói xong thì đậy nắp bút, nhìn lại một lượt các thực phẩm được viết lên giấy ghi chú.

"Nhiêu đây đi." Yến Đình Hiên nói.

Nhưng khi Bùi Hoài Tễ chuẩn bị duỗi tay cầm lấy tờ ghi chú thì Yến Đình Hiên bỗng nhiên lại vỗ đầu, bộ dáng như vừa nhớ ra điều gì đó.

Yến Đình Hiên: "A, đã quên viết rượu vang đỏ."

Người đàn ông nhìn Vưu Miên đã đứng ở huyền quan, hết sức tự phụ mà cười với Bùi Hoài Tễ, thấp giọng nói: "Nhưng mà cũng chẳng sao, Vưu Miên rất am hiểu về rượu vang đỏ, cậu ấy luôn chọn được chai tốt nhất, cho nên cứ yên tâm giao cho cậu ấy đi, tôi sẽ không ghi vào."

Bùi Hoài Tễ lạnh nhạt cầm lấy tờ ghi chú, đối với hành vi của Yến Đình Hiên chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Đã biết."

Hắn không đặt câu hỏi vì sao Yến Đình Hiên lại biết nhiều về Vưu Miên như vậy, biểu tình vẫn trầm ổn lạnh nhạt, cả người như được bọc bởi một lớp băng, dường như chỉ cảm thấy những lời Yến Đình Hiên nói không quan trọng.

Yến Đình Hiên nhìn hai người trước sau đi ra khỏi cửa lớn, ánh mắt liền trầm xuống, độ cong khóe miệng cũng không còn xinh đẹp mà xuy một tiếng.

- -

Vưu Miên bỏ lại phòng nhỏ phía sau, đối với sóng ngầm trong đó hoàn toàn không biết gì.

Hiện tại trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là rời khỏi phòng nhỏ kia, vậy thì sẽ không còn phải nhìn thấy những gương mặt quen thuộc làm mình phiền chán đó nữa, chuyện này khiến cậu vô cùng vui vẻ.

Vưu Miên cầm lấy bản đồ nhỏ mà tổ tiết mục đặt ở trước kính chắn gió mở ra xem.

Siêu thị lớn ở gần phòng nhỏ nhất cũng cách đây khoản mười hai km, lộ trình cộng với thời gian mua sắm, đi đi về về đoán chừng sẽ phải tốn hết hai ba tiếng.



Trong lòng cậu đại khái có một ý tưởng.

Bùi Hoài Tễ vô cùng tự nhiên mà đi mở cửa ghế phụ, sau đó hơi dừng lại, đưa tay lấy một cái phong thư màu trắng từ trên ghế phụ.

Lúc này Vưu Miên đã ngồi ở ghế lái cài dây an toàn, liếc mắt thấy thì không khỏi đặt câu hỏi nói: "Tổ tiết mục để vào?"

Bàn tay khớp xương rõ ràng của Bùi Hoài Tễ liền lấy tiền từ trong hồng bao ra đếm.

"500." Bùi Hoài Tễ đưa cho Vưu Miên.

Vưu Miên bất đắc dĩ mà nhìn vào camera bên trong xe bĩu môi, nhất thời cảm thấy tràn đầy sức sống.

"Có vẻ như tối nay không ăn món Pháp được rồi." ngữ khí của Vưu Miên ẩn chứa một tia vui sướng khi người gặp họa.

Cậu vốn tưởng rằng Bùi Hoài Tễ sẽ không tiếp lời, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính là Bùi Hoài Tễ chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, thẳng thừng mà hỏi: "có vẻ như cậu không thích Yến Đình Hiên kia?"

Ngón tay đang nắm vô lăng của Vưu Miên hơi siết lại.

Xem ra Bùi Hoài Tễ quả nhiên là một người không hiểu cái gì gọi là nhìn mặt đoán ý, hoặc là nói mặc dù khả năng quan sát của hắn rất tốt nhưng lại không thèm đem năng lực đó đặt vào việc kết giao dù chỉ một chút.

Vưu Miên ba phải cái nào cũng được nói: "Mọi người vừa mới gặp mặt, chưa thể nói thích hay không thích được."

Lúc này những khách mời ngồi ở phòng quan sát đang khí thế ngất trời mà thảo luận về chuyện chia tổ vừa rồi.

Nhìn thấy hình ảnh đã chuyển đến trên người Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ đang ở trong xe, bọn họ đều không khỏi đưa mắt ra hiệu với nhau nói chuyện cẩn thận chút.

Bởi vì đạo diễn Hồng Thịnh đã sớm đánh tiếng trước khi bắt đầu quay.

Tuy rằng việc Bùi Hoài Tễ đến tham gia trương trình đã được viết rõ, giấy trắng mực đen trên hợp đồng với nhà đầu tư, nhưng bản thân Bùi Hoài Tễ cũng yêu cầu không thể xuất hiện quá nhiều.

Bùi Hoài Tễ là ai chứ? Đó chính là tổng giám đốc của JL, công ty xây dựng trên đỉnh kim tự tháp, sở hữu gần một nửa số đất ở thành phố Hoa Giang, công ty con bao gồm những loại thiết kế và thời trang, thương hiệu công ty rất thịnh hành, tùy tiện ném một cái móc áo từ cửa hàng sang trọng nào đó ra ngoài cũng sẽ có hàng loạt sao nữ đến tranh giành.

Bùi tổng không muốn xuất hiện quá nhiều, những khách mời trong phòng quan sát cũng chỉ có thể bớt bàn luận khi Bùi Hoài Tễ xuất hiện, hậu kỳ cũng sẽ tránh tập trung vào điểm này làm đề tài.

Vì vậy người liên quan cùng một tổ với Bùi Hoài Tễ là Vưu Miên cũng sẽ bị cắt bớt cảnh quay tùy theo tình huống.

Các khách mời nổi tiếng ngồi trong phòng quan sát trơ mắt nhìn Vưu Miên và Bùi Hoài Tễ trở thành một tổ, lại trơ mắt nhìn bọn họ lên xe rồi đi xa, trong lòng không khỏi tiếc hận.

Một khách mời nghiệp dư có giá trị nhan sắc sáng giá như vậy, không ngờ vừa bắt đầu lại cùng một tổ với Bùi tổng, xem ra con đường nổi tiếng sau này cũng chỉ đến vậy.

Không màn ảnh liền không fans, càng không có người sẽ thiệt tình chân ý mà cắn cp bạn.

Việc này đối với những người muốn dựa vào trương trình để nổi tiếng có thể nói là đả kích cực lớn.

Bên trong chiếc xe chạy vững vàng, Bùi Hoài Tễ không tỏ ý kiến gì với câu trả lời vừa rồi của Vưu Miên.

"Phải không?" Bùi Hoài Tễ trầm giọng hỏi.

Trong phòng quan sát các khách mời chỉ thấy hình ảnh trong camera vừa rồi vẫn còn đang sáng thì bỗng nhiên tối sầm, sửng sốt một lúc lâu sau đó mới dường như chợt nhớ ra điều gì mà phản ứng lại nhìn về hướng tổ tiết mục.

Bên trong xe, Bùi Hoài Tễ giơ tay liền tắt camera treo mà tổ tiết mục lắp.

Vưu Miên: "......"

Sau khi xác định tổ tiết mục sẽ không nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ Bùi Hoài Tễ mới nói: "JL và Tú Minh đã từng hợp tác một lần, tôi biết Vưu tổng."

Tú Minh thương hiệu thời trang cao cấp chuyên làm theo yêu cầu của Vưu gia, tay nghề truyền thống kết hợp với xu hướng hiện đại, gần hai năm nay sản xuất ra rất nhiều trang phục biểu diễn chất lượng cao.

Cho nên Bùi Hoài Tễ có ấn tượng đối với thương hiệu này, cũng nhớ rõ Vưu Tế Viễn là một lão tổng cổ hủ lại còn nghiêm túc nhưng thái độ thì rất niềm nở.

Khi Bùi Hoài Tễ nói lời này không hề mang theo chút uy hiếp đe dọa hay là muốn thể hiện cái gì, chỉ đơn thuần là khó hiểu mà thôi, quan hệ của hai nhà Vưu Yến từ trước đến nay vô cùng thân thiết, nhưng vì sao Vưu Miên thoạt nhìn lại rất chán ghét Yến Đình Hiên?

"Bùi tiên sinh." Vưu Miên nhíu mày dừng xe ở bên lề đường.

Bùi Hoài Tễ nhìn thẳng vào Vưu Miên, dáng vẻ trông như đang đợi cậu trả lời.

Vưu Miên nghiêng đầu nhìn Bùi Hoài Tễ, biểu tình luôn ôn nhu mà cười không thay đổi, chỉ là ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

"Nghe nói trí nhớ của anh rất tốt, vậy không biết anh có nhớ hay không là từ 2 năm trước tôi đã không còn là thiếu gia của nhà họ Vưu, đến nỗi Vưu tổng mà anh nói......"

Vưu Miên nhàn nhạt nói: "Tôi không thân."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Hoài Tễ: Năng lực hành động max, khả năng quan sát max, năng lực lãnh đạo max, chỉ số EQ âm max.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.