Du Niệm liếc mắt nhìn cây đinh giấu ở ngón tay của Lương Lễ, chậm rãi tiêu sái kéo Khúc Quyến Si đi qua đó, đôi mắt nhu hoà lúc nào cũng phản chiếu rõ nét người cônhìn, khiến người ra có loại cảm giác cô đang chuyên chú nhìn mình, mình là người được người ta quý trọng độc nhất vô nhị trên đời.
“Anh cả.”
Lương Lễ yên lặng như nước đọng, đôi mắt không phản chiếu ánh sáng nào nhìnhai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, lại nhìn khuôn mặt mỉm cười thản nhiên của Du Niệm, hiện lên gợn sóng tuyệt mỹ, mặt không chút thay đổi, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc đen của cô, sau đó thuận theo trượtxuống bả vai, đem Du Niệm kéo vào trong lồng ngực mình, một tay đẩy tayKhúc Quyến Si ra.
“Anh cả?” Nhìn qua Lương Lễ có vẻ yếu đuối,mảnh mai nhưng thực ra khuôn ngực nở nang cũng đủ để cô tựa vào đó màkhông chịu gian khổ gì, mùi máu tươi như hoà nhập vào cơ thể anh nhẹquanh quẩn ở chóp mũi, khiến cô cảm thấy thoải mái ngoài ý muốn. Chỉ làkhông ngờ Lương Lễ luôn luôn che giấu tâm trạng như thế, mà lại có phảnứng lớn như vậy, quả thực là có phần ngoài dự đoán của cô.
LươngLễ vỗ về tiểu sủng vật Du Niệm, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Khúc Quyến Si, những người xung quanh từ khi nhìn thấy chiếc xe có chữ “L” kia đều chạy khỏi đó. Bọn họ có thể không biết người của gia tộc La Sinh Nhượclớn lên như thế nào, nhưng tuyệt đối không thể không biết người đi chiếc xe có chữ cái kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522687/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.