Ánh mặt trời trải dài loang lổ trên mặt đất, tạo nên nhiều điểm sáng tối, giống như cái gì đó cực kỳ xinh đẹp.
“Ngô…” Một tiếng than nhẹ nhàng thoải mái vang lên, có phần trầm thấp, nghe vào tai lại trở nên vạn phần gợi cảm.
“Nha, anh đã tỉnh.” Một tiếng nói mềm mại như gió xuân nhẹ phất qua, làm chongười ta không khỏi thả lỏng thần kinh, nhưng trong nháy mắt Côi Dạ Tước đã ngẩng đầu mạnh mẽ, con ngươi lãnh khốc nhìn về phía cửa sổ, cảnhtượng lọt vào trong mắt lại khiến đồng tử của anh co rụt.
Bêncạnh cửa sổ có một thân hình mảnh khảnh chìm trong ánh mặt trời, trênngười chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng thật dài, bởi vì là kiểu namnên có vẻ rộng thùng thình đến tận đùi, không che được da thịt trắng nõn xinh đẹp gần như trong suốt. Ánh mặt trời chiếu lên người cô tạo thànhmột vầng sáng ánh vàng mỏng manh, mái tóc dài màu đen buông xoã saungười, tạo ra sự đối lập trắng đen rõ ràng, kích thích người nhìn, đẹpđến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng.
So với học viện có mỹnữ nhiều như mây thì khuôn mặt kia chỉ có thể được gọi là thanh tú,nhưng khí chất cao quý không gì sánh kịp kia lại làm người ta không thểbỏ qua, chỉ có đôi mắt nhu hoà sóng sánh nước giống như đang giấu cái gì đó, tựa hoa đào yêu dã, thâm thuý khắc sâu vào tâm hồn.
Cho dùlà Côi Dạ Tước cũng không khỏi trầm mê trong đó, một hồi lâu sau, từngực truyền tới cảm giác mát mẻ mới làm anh hoàn hồn, cúi đầu, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522685/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.