Trong tay Đan Khương Hằng cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn Du Niệm phía đốidiện. Lúc Du Niệm xoay người, cặp mắt ôn nhu làm người ta không khốngchế mà sa vào kia đột ngột lọt vào mắt anh. Trong giây phút ấy, anh nghĩ Du Niệm nhìn thấy anh, nhưng nghĩ lại lại thấy vô lý, khoảng cách giữahai khu nhà xa như vậy, đi bộ cũng phải 30 phút, làm sao có thể dùng mắt thường nhìn đến.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt sau, anh không nghĩ như vậy.
Một lá bài phá không bay đến, giống như từ trong sương khói không khí bayra. Một âm thanh nhỏ vang lên, lá bài như lưỡi dao sắc bén, bay sát máanh, cắt đứt mấy sợi tóc của anh, cuối cùng ghim ở trên tường.
“Trời ơi!” Mà phía tường bài bay đến vừa vặn là cửa phòng học, một học sinhvừa mở cửa liền thấy lá bài loé lên sắc bén lướt qua tai cậu ta, sợ tới mức suýt ngất.
“Này, là cái gì vậy?” Một đám người vây quanh cậu ta, nhìn thấy lá bài mềm mại bình thường kia thì mỗi người có một biểutình khác nhau.
Đôi mắt yên lặng như nước của Đan Khương Hằng cóchút trầm xuống, cầm kính viễn vọng nhìn sang bên kia thì chỉ thấy DuNiệm ngồi nghe giáo sư giảng bài, giống như lá bài vừa rồi không phải là cô bắn ra.
Buông kính viễn vọng, bước chân thon dài của ĐanKhương Hằng đi tới cửa, tất cả mọi người không tự chủ được mà nhườngđường, không có một âm thanh nào vang lên, giống như nói nhiều một câuchính là xúc phạm đến anh.
Ngón tay trắng nõn hoàn mỹ phảng phấtnhư tác phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522678/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.