Chờ La Sinh Nhược Du Nhiên khóc nức nở xong, Du Niệm và Lương Lễ đã ăn xong bữa khuya Thất Nương làm rồi về phòng ngủ.
Phòng La Sinh Nhược Du Nhiên nằm cạnh phòng Du Niệm, cho nên trước kia mộtphòng tối sầm, một phòng đèn sáng ngời làm cho mọi người đều khắc sâu ấn tượng. Tiểu thư Du Nhiên thật là một cô bé chăm chỉ lại ngoan ngoãn,nhìn lại Du Niệm mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, thật sự làmất mặt gia tộc La Sinh Nhược.
Lúc Du Niệm về phòng thì thấy mộtcon chó lớn như con sói, thân hình cao to, hai con mắt thật khí thế,chính là một chân bị thương, đi đường khập khiễng, nhìn thấy Du Niệmliền vẫy đuôi lấy lòng.
Du Niệm nhíu mày, đang muốn ngồi xổmxuống thì có một người hầu chạy ra, kêu lên kinh hãi: “Tam tiểu thư! Xin tam tiểu thư không nên tức giận, tôi lập tức đem con chó này đi.” Nóixong liền quay ra bắt chó, nào ngờ tay vừa đưa qua đã bị cắn một nhát.
“A!” Người kia bị cắn máu chảy ra rất nhiều, trong tay bỗng xuất hiện mộtlưỡi dao. Người gia tộc La Sinh Nhược, cho dù là một người hầu đi rangoài vẫn có thể lấy một địch trăm.
“Thôi được rồi.” Du Niệm thản nhiên lên tiếng, con chó kia liền nhả ra, Du Niệm đưa mắt nhìn ngườihầu: “Con chó này tôi muốn, có vấn đề gì không?”
Người hầu vẫnchần chờ: “Tam tiểu thư, con chó này vốn do được người hầu phòng bênnuôi dưỡng, gần đây có chút không bình thường, luôn chạy về hướng bênnày, cắn vài người bị thương, ngài như vậy…”
“Không có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thieu-day-do/1522676/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.