Chương trước
Chương sau
Haier bước tới trước phòng theo dõi, còn chưa mở cửa đã bị Brown cản lại, “Người của tôi đang thẩm vấn hắn.”

Haier nhún vai cười cười, “Tôi chỉ muốn nhìn chút thôi, không phải vào dò hỏi.”

Brown gật đầu, mở cửa phòng theo dõi, cả hai cùng bước vào.

“Tôi chỉ là người làm công thôi… Người kia muốn tôi giúp hắn lái xe theo đường đã chỉ dẫn…” Một người da đen chừng hai mươi tuổi ngồi ở bên kia, mở miệng nói với giọng hoảng loạn.

“Cậu thích cô bé đó đúng không? Một cô bé đáng yêu như vậy, đứng ở ngoài đường, không ai để ý, cậu chỉ cần dùng kẹo hoặc một con cún là có thể dụ cô bé lên xe, đúng không?”

“Tôi không phải biến thái! Tôi không có bắt cóc cô bé nào hết! Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi chỉ làm theo lời căn dặn lái chiếc xe đi thôi, trên xe không hề có cô bé nào!”

“Cậu không có não à? Không nghi ngờ chiếc xe đó là trộm cắp gì sao?”

“… Hắn cho tôi một ngàn… Tôi chỉ muốn kiếm thêm thu nhập, tôi thật sự không biết gì hết.”

“Anh cảm thấy thế nào?” Brown nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn, một lúc sau mới mở miệng hỏi.

“Hỏi tôi? Bị chơi rồi.” Haier cười lạnh, nói xong liền xoay người rời khỏi phòng theo dõi.

Brown nhìn theo bóng Haier, không biết ý đối phương là bọn hắn bị tội phạm chơi hay tên da đen bị người kia chơi.

Nhưng có một điều Brown có thể khẳng định, người này không có ích.

Khi Haier vừa bước chân khỏi phòng theo dõi, hắn cũng liền quăng tên da đen ra khỏi đầu, hắn chỉ muốn biết Cubi Alan làm cách nào ra khỏi nhà kho.

Lúc điều tra viên của Brown tới hỏi là khoảng 3h30 chiều, lúc đó hắn vẫn còn, nhưng tới khi Haier và Lam Mộc Ân tới tìm, thời gian đó khoảng 9h thì hắn đã biến mất.

Sáu tiếng hơn, nếu hắn muốn chạy trốn có thể vẫn chưa chạy được xa lắm.

Năm mười ba tuổi có nhiều lần ra đường dâm loạn bé gái, năm mười bảy tuổi nhiều lần có hành vi xâm phạm trẻ em, bị xử phạt như một người trưởng thành,tống giam vào tù, thời hạn thi hành án là mười tám năm, nhưng vì hành xử tốt, ba năm trước, cũng chính là thời hạn thi án được mười hai năm thì tạm tha ra tù, đăng ký sống cùng mẹ, ba năm đều không có hành vi xấu.

Haier tự hỏi, Annetta từ bên ngoài bước tới, hắn khép tài liệu ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi muốn giúp.” Annetta nhìn Haier.

“Đánh chết phạm nhân?” Haier nhìn cô miệt thị.

Annetta trừng mắt, “Tôi chỉ có lúc nhìn thấy phạm nhân mới không khống chế được xíu thôi, lúc trước có vấn đề gì đâu, Lam cần hỗ trợ.”

“Đồng đội của cô cũng đang rất bận rộn.” Haier mỉm cười, “Vụ này có tôi và Lam là đủ rồi.”

“… Được rồi, dạo này anh lạ lắm đó.” Annetta nghiêng người ngồi lên bàn nhìn hắn, “Mấy tháng nay không thấy anh đi bar.”

Vài năm qua, ít nhất là bắt đầu từ khi Annetta quen biết Haier, cô chỉ biết vào thứ sáu mỗi tuần, Haier sẽ tới quán bar tìm bạn giường, cô không biết Haier là bisexual hay hắn chỉ không muốn tìm phụ nữ, ít nhất là sau khi vợ mất, hắn không tìm phụ nữ nữa.

“Cô bắt đầu quan tâm tới vấn đề đời tư của tôi từ khi nào thế?” Haier nhướn mày nhìn cô.

“Bắt đầu từ khi anh bớt phép tắc với Lam, tính kỹ thì là…” Annetta ngẩng đầu ra vẻ tự hỏi, “Từ khi Lam đổi bác sĩ tâm lý.”

Annetta mỉm cười, “Lúc trước anh chưa bao giờ quan tâm đến báo cáo đánh giá tâm lý của Lam, nhưng khi người bạn thân đẹp trai hiền lành của Lam chuyển lên làm bác sĩ tâm lý của hắn, anh bắt đầu có những phản ứng kì lạ.”

“Nếu khả năng quan sát của cô nhạy bén như vậy thì sao không dùng vào công việc đi.” Haier mỉm cười, từ chối cho ý kiến, “An, đừng xen vào chuyện của tôi.”

“Tôi không có xen vào…” Annetta thở dài, đặt tay lên bàn tay Haier, “Haier, Lam là người bạn mà tôi thích nhất, còn anh là người mà duy nhất tôi tin tưởng, anh đừng làm hư con nhà người ta.”

Haier cầm tay cô, mỉm cười ôn hòa, “Nếu cô tin tôi thì không cần nghĩ nhiều như vậy, không có gì đâu.”

Annetta nhìn Haier một lúc lâu, thở dài nói, “Được rồi, Danny không cần tôi, tôi đang rảnh lắm, cho nên có thể cho tôi tham gia vụ này không?”

Haier buông tay cô ra, “Chỉ cần khắc chế phạm nhân đừng ẩu đả là được.”

“Ok!”Annetta cười, lấy chìa khóa treo trên móc, “Anh muốn tới hiện trường? Nhân viên pháp chứng đang ở trong nhà kho.”

Haier cầm số liệu đứng lên, giơ tay ra trước mặt cô, “Tôi lái.”

Annetta ném chìa khóa cho hắn, “Anh chỉ muốn kiểm soát.”

Haier mỉm cười, “Tôi chỉ muốn đảm bảo chúng ta có thể an toàn tới hiện trường.”

“Hey! Tôi lái xe rất vững nha!” Annetta oán giận.

“Vậy sao? Vậy bố cô nhận được mười hai tờ giấy phạt va quệt và khiếu nại đó là gì?” Haier liếc mắt nhìn cô, “Vượt tốc độ, chạy ngược chiều, đâm vào bình chữa cháy?”

“Anh gắn camera trong nhà tôi sao?” Annetta lè lưỡi, “Là do bố tôi bảo vệ tôi quá, được chưa? Nếu tôi nhận được giấy phạt thì tôi sẽ trả, có khiếu nại không phải tôi không chịu trách nhiệm được, nhưng những việc này là những việc duy nhất ông có thể làm thay cho con gái mình, tôi không cản được, xin lỗi.”

Haier đi theo cô vào thang máy, “Có thời gian rảnh cũng về thăm bố mẹ đi.”

Annetta tò mò liếc mắt nhìn, “Sao thế? Bố tôi nói với anh sẽ thăng cấp cho anh hay cái gì? Anh khuyên tôi về thăm nhà?”

Haier nhún vai, “Anh cô tới tìm tôi.”

“Thì ra là vậy, không thể từ chối đồng nghiệp cũ mà…” Annetta gật đầu thấu hiểu, “Tôi dọn ra là vì muốn quên, tôi không về nhà là vì trong vòng ba phút mẹ thấy tôi là sẽ khóc, chín năm nay chưa bao giờ thay đổi, bà vừa thấy tôi là nhớ lại những chuyện đáng sợ ngày xưa, tôi nhìn vào mắt bà cũng sẽ nhớ lại, cần gì chứ.”

Annetta cười khổ, “Lần sau anh tôi còn tới tìm anh, anh cứ nói ảnh đừng tìm cách nữa, tôi không về đâu.”

“Tôi chỉ đồng ý chuyển lời cho cô thôi.” Haier cười cười, cửa thang máy mở ra, cả hai cùng bước ra ngoài.

“Nhưng mà có một chuyện thật sự làm tôi ngạc nhiên.” Annetta lên xe, xoay đầu nhìn Haier, “Anh có thể giải quyết bản đánh giá tâm lý của tôi, nhưng sao lại không giải quyết cho Lam?”

Haier nhìn cô, thản nhiên nói, “Vầy đi, cô không xen vào chuyện của tôi, tôi không xen vào chuyện của cô, ok?”

Annetta chớp mắt, “Được rồi, đồng ý.”

Cả đoạn đường tới hiện trường, Haier và Annetta không nói gì nữa.

Sau khi đội pháp chứng về hết, Lam Mộc Ân một mình đứng giữa nhà kho trống rỗng, suy nghĩ Cubi làm sao thoát khỏi đây.

Một căn phòng không tính là lớn, chỉ có vài cuốn sách, không có máy tính, ngoại trừ mấy cuốn phác thảo thì chẳng còn gì khác, hắn làm cách nào sống qua ngày?

Thật vất vả mới ra tù, lại bị mẹ nhốt ở đây, đó là cảm giác gì?

Có thể hắn nghĩ, khoảng thời gian sống trong tù so với những ngày bị nhốt ở đây cũng chẳng tính là gì.

Nhưng thứ làm hắn không thể chịu đựng được chính là, hắn không nhìn thấy những đứa nhỏ xinh đẹp khờ dại.

Hắn có bao nhiêu muốn một cô bé, đủ để cho hắn nghĩ mọi cách để thoát khỏi đây?

Lam Mộc Ân cố gắng suy nghĩ theo hướng của Cubi Alan.

Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trong căn phòng oi bức với tấm kính luôn mờ, cho nên hắn đành phải không ngừng lau kính.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Lam Mộc Ân suy nghĩ, hắn nhìn thấy Lidia Max.

Theo góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy căn nhà họ Max.

Mỗi ngày hắn nhìn cô bé lớn lên, nhìn cô bé chơi đùa trên mặt cỏ, nhìn Jason kéo cô bé đi chạy bộ, chở nó đi qua quảng trường, hắn có bao nhiêu muốn rời khỏi đây để có thể tự tay ôm lấy Lidia?

Lam Mộc Ân đang suy nghĩ thì một bản nhạc vang lên bên tai, hắn thấy rất nhiều đứa nhỏ chạy tới, đứng chờ ở bên đường, ngay tại phía trước nhìn thấy rất rõ, có rất nhiều đứa trẻ.

Tại sao?

Lam Mộc Ân run lên, theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, có một chiếc xe vận tải chậm rãi dừng trên đường ở trước nhà kho, che đi toàn bộ tầm nhìn, những đứa trẻ như ong vỡ tổ chạy gần lại, hắn chỉ nhìn thấy chiếc xe, không nhìn thấy những đứa trẻ nhưng lại nghe tiếng reo vui vẻ của bọn nhỏ.

Trên chiếc xe vận tải có màn diễn rối, ở thùng xe được dán một bức tranh vẽ bong bóng và kem với màu sắc rực rỡ.

Lam Mộc Ân sững sờ hồi lâu, mới đột nhiên lấy lại tinh thần giơ cổ tay, vừa lúc bốn giờ chiều, hắn xoay người xông ra ngoài, chạy tới chiếc xe vận tải, tất cả những đứa trẻ đứng ở bên kia, tất cả phụ huynh đang trông chừng bọn nhỏ, còn bọn nhỏ thì nhìn chằm chằm lên chiếc xe.

Đó là một chiếc xe bán kem.

Lam Mộc Ân giữ tay cụ già bán kem, giơ thẻ cảnh sát, “Mỗi ngày ông đều tới đây?”

Cụ già ngây ra, nhưng vẫn không dừng tay, “Đúng vậy, ngày nào tôi cũng đến đây vào giờ này.”

“Đều dừng ở chỗ này?” Lam Mộc Ân lại hỏi.

Cụ già gật đầu, tức giận trả lời, “Đúng vậy, tôi bán hai mươi năm rồi, ngày nào cũng đến đây, dừng ở chỗ này, bây giờ FBI còn quản luôn cả việc đậu xe?”

Lam Mộc Ân không để ý tới lời châm chọc của cụ già, hắn xoay người chạy sang đường bên kia, đứng trên mặt cỏ nhà họ Max, chiếc xe hoàn toàn chắn tầm mắt, hắn chạy xuống một chút nữa, nhà kho và căn nhà tạo thành góc chết, hắn nghĩ ở hướng bên kia cũng vậy.

Nếu chiếc xe này mỗi ngày đều đậu ở vị trí này, ngay giờ này, vậy thì người kia có thể thừa dịp cưa xích thả Cubi ra, sau đó thay xích khác khóa lại, thời gian rất dư dả.

Cộng thêm không có ai để ý tới.

Phụ huynh đều đang trông con, bọn nhỏ thì chờ kem, ai lại để ý tới nhà kho của người ta.

Lam Mộc Ân cho rằng sự việc không đơn giản như vậy, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, người này cần phải có lá gan và kế hoạch tỉ mỉ mới làm được.

Cubi là người có đầu óc? Hắn lập kế hoạch này để dụ dỗ đứa bé hắn thích? Nhưng mà hắn dùng cách gì để liên lạc với đồng phạm tới giúp?

Lam Mộc Ân đứng ngây ra, nhìn cụ già bán kem, hắn nhìn đồng hồ, 4 giờ 5 phút.

Lam Mộc Ân vào trong nhà, tùy tiện giữ một điều tra viên, lấy đi thiết bị vô tuyến, nói với đối phương, “Canh giúp tôi, chừng nào xe kem đi thì báo cho tôi biết.”

Điều tra viên gật đầu, xoay đầu nhìn chằm chằm xe kem.

Lam Mộc Ân quay trở lại nhà kho, nhìn đồng hồ, 4 giờ 7 phút, thời gian đã đủ để cưa xích thả Cubi, hắn đứng trước cửa nhà kho nhìn xung quanh, hắn không thể chạy theo hướng này, cho nên…

Lam Mộc Ân xoay người chạy ra sau nhà, leo lên cây nhảy lên nóc nhà phía sau, chủ nhà đang tưới cây nhìn thấy hắn lao tới, sợ hoảng hồn, hắn vội vàng giơ thẻ, “Tôi là FBI, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

Lam Mộc Ân nhìn sang bên trái, nhà này có người, hắn nhìn sang bên phải, không có tiếng động, hắn lập tức xoay đầu hỏi bà chủ căn nhà này, “Căn nhà ở bên cạnh có ai ở không?”

Bà chủ nhà đã tưới xong, gật đầu, “Có… nhưng mà ông Tussy đã bảy mươi tuổi, ngoại trừ con gái mỗi tuần tới thăm một lần ra thì ông không có ra ngoài.”

“Cám ơn.” Lam Mộc Ân lui về theo đường cũ, đứng trên cây nhìn sang nhà cụ Tussy, ở phía sau nhà có một con hẻm, trên mặt đất có dấu chân, hắn mắng thầm, xem ra lại phải gọi nhân viên pháp chứng tới đây một chuyến, hắn lại leo qua nhà cụ Tussy vòng ra trước, lúc này thiết bị vô tuyến vang lên.

“Điều tra viên Ames, xe kem đi rồi.”

Lam Mộc Ân có chút mất hơi thở, lau mồ hôi trên trán, trả lời, “Cám ơn, giúp tôi gọi đội pháp chứng lại đây.”

“Đã biết.”

Lam Mộc Ân thở dài, trừ đi thời gian nói chuyện với chủ nhà bên kia, cùng với thời gian từ phía sau nhà chạy lên phía trước, Cubi được sự giúp đỡ của người khác trong lúc xe kem đậu bên đường thoát ra ngoài, sau đó khóa lại, có lẽ là do hắn tự khóa, tiếp theo chạy ra sau nhà, leo lên cây, xuyên qua con hẻm phía sau nhà cụ Tussy, tránh gặp bà chủ nhà tưới cây, cuối cùng là tới vị trí này.

Lam Mộc Ân bước về phía trước, nếu đi đường này thì bà chủ nhà bên kia sẽ không để ý, sau đó… Nếu có xe đậu trước nhà, hắn có thể thuận lợi rời khỏi.

Lam Mộc Ân đứng đó suy nghĩ, hắn bước tới ven đường, sau đó quay lại chỗ cũ, ở trên đống cỏ dại nhìn thấy một thứ gì đó màu trắng, hắn đeo bao tay vào, ngồi xuống nhặt lên.

“D-com 3G…” Lam Mộc Ân nhìn chiếc USB 3G cầm trên tay, nếu vật này là do Cubi làm rơi, thì hắn nhất định phải có laptop.

Lam Mộc Ân đứng dậy, bước về phía bà chủ nhà bên kia vẫn còn đang ngạc nhiên, mỉm cười, “Xưng hô với cô thế nào?”

“Tôi họ Roy.” Đối phương gật đầu với hắn, “Cậu tới đây là vì vụ án bên nhà Max?”

“Đúng vậy, xin lỗi lúc nãy đã dọa cô, tôi muốn hỏi hôm qua cô có thấy ai leo qua nóc nhà giống tôi không?” Lam Mộc Ân chỉ sang nhà của cụ Tussy.

Cô lắc đầu, “Hôm qua con gái tôi bị sốt, cả buổi chiều tôi lo chăm sóc nó.”

“Cô cũng có con gái?” Lam Mộc Ân mỉm cười.

“Vâng, nó sáu tuổi, nhỏ hơn Lidia hai tháng.” Mrs. Roy trả lời, sau đó thở dài, “Là một người mẹ, tôi không dám tưởng tượng Mrs. Max đang có tâm trạng gì.”

Lam Mộc Ân cười an ủi, “Vậy cô hãy giúp đỡ cô ấy, nghĩ lại xem hôm qua có chiếc xe nào đậu ở đây không hay là có chuyện gì đặc biệt không?”

Mrs. Roy ngẫm lại, “Không có… A, Chiều hôm qua cụ Tussy có lái xe ra ngoài, nhưng mà hôm qua con gái cụ sẽ tới nên tôi thấy hơi lạ, mà lúc đó tôi chỉ lo đưa con đi bác sĩ nên cũng không quá để ý.”

“Con gái cụ bình thường tự lái xe tới sao?” Lam Mộc Ân vừa hỏi vừa bước chân về phía gara của cụ Tussy, cửa đóng chặt, nhưng loại cửa này chỉ cần dùng dụng cụ vạn năng là có thể mở ra.

“Mỗi tuần một lần, lúc cô tới sẽ lái xe đi siêu thị mua chút đồ cho cụ.” Mrs. Roy trả lời.

Lam Mộc Ân bấm chuông, “Cụ Tussy? Tôi là FBI, tôi có vấn đề muốn hỏi cụ.”

“Có thể cậu phải đợi mười phút, cụ Tussy đi đứng chậm chạp.” Mrs. Roy nói.

Lam Mộc Ân nhìn cô cười, “Cám ơn.”

Đợi chừng mười phút, cụ Tussy mới bước ra tới cửa, cụ chống gậy, đi rất chậm, tai đeo máy trợ thính, “Có chuyện gì?”

“FBI, tôi muốn cụ mở gara.” Lam Mộc Ân giơ thẻ cho cụ xem.

“Gara? Xe của tôi bị cái gì?” Cụ Tussy ngạc nhiên nhìn về phía gara.

“Tôi nghi ngờ xe của cụ bị trộm, cụ có thể mở gara cho tôi xem không?” Lam Mộc Ân kiên nhẫn trả lời.

“Bị trộm?” Cụ Tussy cao giọng nói, chậm rãi xoay vào nhà, “Để tôi tìm chìa khóa… Con gái tôi hình như… treo trên tủ lạnh…”

Lam Mộc Ân trợn mắt, may mắn thiết bị vô tuyến vang lên.

“Điều tra viên Ames, bên pháp chứng đã quay lại…”

“Cậu ở đâu?”

Câu sau là của Haier, Lam Mộc Ân có chút thông cảm với cậu điều tra viên trẻ tuổi kia, “Tôi đang ở phía sau nhà Alan, tôi có chút phát hiện, anh qua xem đi.”

Một lát sau Lam Mộc Ân thấy Haier và Annetta đi tới, hắn vẫy tay, “Bên này!”

Sau khi Lam Mộc Ân giải thích cho Haier và Annetta hắn đã phát hiện cái gì mất chừng mười phút, cụ Tussy mới chậm rãi ra tới, run rẩy đút chìa vào thử, tới lần thứ tư mới mới được.

Cánh cửa chạy bằng điện cũng chậm chạp như cụ, Lam Mộc Ân không đợi nổi tới lúc nó kéo lên hết, quỳ rạp xuống nhìn vào trong, quả nhiên không thấy chiếc xe đâu.

Lam Mộc Ân đứng lên, phủi bụi trên người, “Cụ Tussy, xe của cụ đã bị trộm, cụ có thể miêu tả lại hình dáng của chiếc xe không?”

“Bị trộm? Sao lại bị trộm? Nó chỉ là một chiếc xe cũ…” Cụ Tussy không quá tin tưởng, chống gậy chờ cửa mở hết, sau khi nhìn thấy rõ ràng, ông kinh ngạc há miệng, “Xe… xe…. xe của tôi…”

Lam Mộc Ân thở dài, Haier nháy mắt với Annetta, cô bước lại đỡ cụ Tussy, “Cụ Tussy, chúng ta vào trong trước, cụ có thể đưa số điện thoại của con gái mình để chúng tôi liên lạc không?”

Cụ Tussy gật đầu, để Annetta đỡ vào nhà.

Haier nhìn gara trống rỗng, “Cậu cho rằng Cubi Alan vào đây trộm xe, sau đó đưa Lidia Max đi?”

“Tôi cảm thấy hắn có đồng phạm, có thể xác định là người kia giúp hắn mở khóa, giúp hắn bắt Lidia, có lẽ còn giúp trộm xe, sau đó để hắn mang Lidia đi.” Lam Mộc Ân trả lời.

“Đồng phạm của hắn là ai? Là bạn bè trong ngục sao? Cậu nghĩ bọn họ liên lạc bằng cách nào?” Haier đốt điếu thuốc.

Lam Mộc Ân lấy chiếc USB 3G lúc nãy bỏ vào bao vật chứng ra, “Tôi nhặt được ở trước nhà, cụ Tussy thoạt nhìn không giống người thích lên mạng, nếu là Cubi làm rơi, vậy thì ở trên đây có thể có vân tay của hắn.”

Haier gật đầu, “Internet, hắn chắc hẳn là có laptop.”

“Tôi nghĩ… phải đi hỏi Mrs. Alan.” Lam Mộc Ân thở dài, chờ bên pháp chứng qua giao vật chứng và xử lý gara của cụ Tussy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.