Đây là một phủ đệ thật lớn trong đó tập trung lâm viên, cung khuyết, đàn tràng... làm một thể, xem như rất rộng lớn hùng vĩ, nhưng khi bước vào cửa lại là cỏ dại mọc khắp nơi, một mảnh hoang vắng. Từng đợt mùi máu tanh từ trong phủ truyền ra.
Bên ngoài có pháp trận, nhưng trong phủ không có sát trận, có thể một đường đi thông suốt dưới tàng cổ thụ che lấp mặt trời. Trong đình viện sớm đã mọc đầy các loại dây mây cỏ dại.
Diệp Phàm rung động trong lòng, cảm nhận được một cổ khí tức quen thuộc.
"Xoạt, xoạt..." mấy con gà rừng nhảy ra, rồi vỗ cánh lủi trong đám cây cỏ chạy trốn. Cách đó không xa một con thỏ hoang lại phóng lên, nhanh chân chạy như điên.
Đã lâu năm thiếu tu sửa, chỗ Thành chủ phủ trên danh nghĩa này sớm đã không biết bao nhiêu năm không có người ở, nếu không phải nền đất cùng các phòng ốc đều xây dựng theo trận đồ cổ thì sớm đã mục nát từ lâu.
Phía trước, mùi máu tanh bay tới, càng ngày càng nồng đậm, đồng thời ngay lúc đó máu trong cơ thể Diệp Phàm như bị thiêu đốt, dần dần sôi trào lên.
"Nơi này là..." Hắn đã biết nơi này là địa phương nào, là nơi bi thương của các bậc tiền bối của hắn.
Ở chỗ sâu trong Phủ đệ, cổ thụ mọc thành rừng, rất nhiều dây mây, đại thụ bao phủ quanh khu vực này, thậm chí áp đảo đè ép các kiến trúc, mà ngay tại một khu vực rất rộng rãi lại không có một ngọn cây cọng cỏ.
Đây là hố nước đỏ hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien/1225622/chuong-1401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.