Trong cung điện, Đào Trùng và Đào Thạch hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng nói rõ ràng sự tình bốn ngàn vạn năm trước. "Sự tình chính là như vậy." Đào Trùng nói, "Bảo tàng Đường Văn, chính là hậu chiêu Đường Văn lưu lại trước khi chết. Chỉ sợ hắn cũng biết chính mình rất có thể sẽ chết trong tay chúng ta, cho nên bày ra bảo tàng. Một khi tử vong, người an bài trong tinh hà liền sẽ khuếch tán tin tức này, không chỉ bại lộ chủng tộc thống trị của chúng ta, mà còn đưa ra biện pháp giải quyết chúng ta, muốn chúng ta vĩnh viễn không được an bình." "Sự thật là khi tin tức này xuất hiện, ba chủng tộc chúng ta lập tức làm ra phản ứng, muốn đem ảnh hưởng giảm xuống thấp nhất. Chúng ta đã bắt rất nhiều người phân tán tin tức, hơn nữa hạ lệnh, bất kỳ người nào cũng không được nhắc lại. Nếu có người nhắc lại hoặc truyền bá, bất luận là ai, hết thảy xử tử." "Trong một vạn năm tiếp theo, chúng ta xác thật đã giết rất nhiều người, cuối cùng cũng áp chế tất cả thanh âm trong tinh hà. Cho dù vẫn có người biết sự kiện này, cho dù vẫn còn tin tức này, nhưng cũng chỉ là lưu truyền trong sách vở, không có khả năng có người dám công khai truyền bá. Mà trong tinh hà, về bí văn bảo tàng nhiều không đếm xuể. Thế nhân đều không biết Đường Văn là ai, cho dù thật sự cầm tới sách của Bảo tàng Đường Văn, chỉ sợ cũng sẽ vứt bỏ như giày cũ, khinh thường không thèm nhìn tới."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4954113/chuong-7360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.