Lục An nhìn Cảnh Nghệ, hắn biết ngoại giới hiểu lầm về mình rất sâu, đương nhiên thê thiếp của hắn đông đúc đích xác cũng nên khiến ngoại giới hiểu lầm, cho nên Lục An cũng không giải thích gì. Cho dù Cảnh Nghệ có nói đùa với hắn, hắn cũng sẽ không để bụng. "Nếu có thể an ủi được ngươi thì tốt." Lục An cũng cười cười, nói, "Đã như vậy ta liền trở về. Nếu có việc thì cứ truyền thư tín đến đây, ta sẽ dành thời gian đến xem." "Tốt." Cảnh Nghệ nói, "Ta sẽ không khách khí với ngươi." Nghe lời Cảnh Nghệ lại mạnh mẽ hơn một chút, Lục An cũng càng thêm yên tâm, ít nhất như vậy Cảnh Nghệ sẽ không tìm cái chết nữa. Lục An cũng không nói nhiều, chắp tay xong liền biến mất. Mà sau khi thấy Lục An biến mất, trong lòng Cảnh Nghệ cũng có chút trống rỗng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không. Hít sâu một hơi, hồi tưởng lại những lời Lục An vừa nói. Đích xác, Lục An nói không sai. Nếu có ruồi nhặng phát ra âm thanh đáng ghét, khẳng định sẽ giết chết. Đối với nàng mà nói, những kẻ nói ra nói vào cũng không khác gì ruồi nhặng, phất tay giết đi là được. Mặc dù có thể rất ít người nói ra nói vào nàng, nhưng cứ như vậy thì đại bộ phận người đều phải giết sạch. Nhưng dù cho như thế, lại có gì không ổn chứ? Huống hồ chỉ cần giết một số, những người khác sẽ ngậm miệng. So với ruồi nhặng, miệng của con người lại càng dễ khống chế hơn. Hai ngày nay Cảnh Nghệ một mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4952627/chuong-5874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.