Cô Nguyệt là ân nhân cứu mạng của Lục An, sao có thể không sốt ruột? Lục An biết vì sao Cô Nguyệt muốn tự sát, nhưng hắn cho rằng cần gì phải như vậy. Tự sát là vì không muốn sinh con, đã như vậy có thể giả chết. Hắn có thể giúp Cô Nguyệt nói dối, để Cô Nguyệt rời khỏi liên quân, đến một tinh cầu bình thường sống hết một đời, cũng là vô cùng tiêu sái tự tại. Cho nên Lục An vội vàng mở miệng, nói: “Ngươi cùng ta đi ra ngoài! Ra ngoài rồi ta sẽ nói ngươi chết ở đây, đến lúc đó chính ngươi rời đi, đi đâu cũng được, cần gì phải tìm cái chết?!” Cô Nguyệt khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Lục An, không ngờ Lục An lại nói ra lời như vậy. Cô Nguyệt lộ ra nụ cười, nhưng lại lắc đầu, nói: “Ta đã thề với cha mẹ, trừ phi ta chết, nếu không nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh truyền tông tiếp đại. Nếu ta không làm, ta sẽ lương tâm bất an, hổ thẹn với tiên tổ, sống không nổi. Ta không muốn sống cả đời trong sự tự trách và dày vò, chỉ có chết, mới là sự giải thoát duy nhất.” “…” Lục An biết mình không thể cảm đồng thân thụ, không thể lý giải hoàn cảnh của Cô Nguyệt. Hắn biết có lẽ Cô Nguyệt nói đúng, Cô Nguyệt chọn cái chết không phải là chịu khổ, mà là giải thoát. Nhưng cho dù hắn có thể nghĩ đến cũng không thể lý giải, hắn cảm thấy cho dù là sống tạm, cũng vẫn tốt hơn là chết. Cho nên Lục An vẫn muốn khuyên, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4952068/chuong-5315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.