“Mười năm?” Lục An cau chặt mày, nói, “Thời gian này hơi dài, không thể từ chối sao?” Lý Bạc Ân nhìn về phía Lục An, động miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được. Hắn muốn nói, nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến bản thân hắn, mà còn liên quan đến quy tắc của Thiên Thần Sơn, hắn không biết có nên nói hay không. Tuy nhiên hắn không nói, Phó Vũ lại mở miệng. “Thiên Thần Sơn chia thành rất nhiều viện, Thiên Thần sẽ chọn thời gian để giáo đạo cho các viện này, và thông thường thời gian không ngắn. Ít thì một năm, nhiều có thể đạt đến mấy chục năm. Mười năm xem như trình độ bình quân, không nhiều cũng không ít.” Phó Vũ nói, “Và Thiên Thần chỉ điểm, đệ tử trong viện nhất định phải lập tức trở về tu luyện, bất luận đang làm gì đều tuyệt không ngoại lệ. Nếu không tuân theo, sẽ bị coi là chống lại sư mệnh, hậu quả có thể tưởng tượng được.” Nghe Phó Vũ giúp mình giải thích, Lý Bạc Ân gật đầu nói, “Đúng là như vậy. Nếu ta từ chối bế quan nhất định sẽ bị trách phạt, hơn nữa trách phạt này ít thì bế quan mấy trăm năm, nhiều thì phế bỏ tất cả tu vi của ta trục xuất khỏi Thiên Thần Sơn, thậm chí có thể mất mạng. Hậu quả nghiêm trọng như vậy so với mười năm, nên chọn cái nào, hẳn là hiển nhiên rồi chứ?” Ba người nhìn Lý Bạc Ân, không ai tiếp lời. “Thế nhưng… Hà Viên Viên không muốn.” Lý Bạc Ân chỉ có thể tự mình khó khăn nói, “Nàng… bảo ta trốn khỏi sư môn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4951702/chuong-4949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.