Ngày hôm sau, giữa trưa. Đinh Thấm mơ mơ màng màng cảm thấy chói mắt, nhịn không được nheo mắt lại, quay đầu đi. Sau khi khẽ động đậy, nàng mở hai mắt. Đập vào mắt, quả nhiên là mặt trời chói chang, cùng với bầu trời vạn dặm không mây. Thật choáng váng, thật nặng nề. Đinh Thấm khẽ nhíu mày, giãy dụa chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất. Ngồi dậy, liền thấy Cao Dương đang thu dọn vò rượu. Nhìn thấy bóng lưng của Cao Dương, Đinh Thấm khẽ giật mình, hồi ức dần dần ùa về, dần dần nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua phát sinh. Lại nhìn sang bên cạnh, Đinh Thấm thấy Văn Thăng vẫn còn nằm trên mặt đất cơ bản đã khô ráo, vẫn nằm ngáy o o. “Ư… ” Đinh Thấm cảm thấy vô cùng đau đầu, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, đưa tay xoa đầu. Nghe thấy tiếng động, Cao Dương quay đầu nhìn lại, nói, “Ngươi tỉnh rồi.” Nhìn Cao Dương dưới ánh nắng, Đinh Thấm đứng dậy, toàn thân đau nhức, nàng nói, “Ngươi tỉnh từ khi nào?” “Vừa mới, cũng không lâu lắm.” Cao Dương nói, “Thu những vò rượu chưa uống lại, đây đều là vật trân tàng của ta, không thể lãng phí.” Nói rồi, Cao Dương liền cất một vò rượu vào trong nhẫn. Sau khi tỉnh rượu, nhìn Cao Dương, trong mắt Đinh Thấm tràn đầy cảm giác xa lạ. Uống rượu là uống rượu, phóng túng là phóng túng. Cao Dương bất quá chỉ là một người Linh tộc bình thường, ngay cả nhất lưu thị tộc cũng không tính, sau hôm nay không có khả năng có bao nhiêu giao thiệp, dù sao địa vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4951624/chuong-4871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.