Sáu nữ cũng nhịn không được nữa, lập tức tất cả đều đứng lên! Trong mắt sáu nữ tràn ngập chấn kinh, sợ hãi, và khó có thể tin được! Nhìn phản ứng của sáu nữ, Lục An cười một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Đúng là chuyện lớn, nhưng cũng đừng kinh ngạc như vậy." Hốc mắt Liễu Di lập tức đỏ lên! "Sao lại như vậy?!" Nước mắt Liễu Di cũng nhịn không được nữa, lập tức chảy xuôi trên má, "Đều là lỗi của ta... đều là lỗi của ta..." Nhìn dáng vẻ của Liễu Di, Lục An đưa tay, nhẹ nhàng bắt lấy tay của nàng. "Không sao, ta như vậy không phải cũng rất tốt sao?" Lục An nói, "Mọi việc có lợi có hại, như vậy ta đối với Linh tộc sẽ không còn uy hiếp, bọn họ sẽ không còn nhắm vào ta nữa, chúng ta đều trở nên an toàn hơn." Cho dù Lục An nói như vậy, nhưng sáu nữ căn bản không thể tiếp nhận! Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, các nàng đều biết phu quân đang an ủi các nàng! Người đau lòng nhất không phải các nàng, mà nhất định là phu quân! Sáu nữ đều khóc, dù cho các nàng biết mình không nên khóc, mà nên là các nàng đi an ủi phu quân, chứ không phải để phu quân đến tự an ủi mình. Nhưng các nàng căn bản nhịn không được, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài. Lục An an ủi sáu nữ tự nhiên không mệt, bởi vì vỗ về các nàng, cũng là đang vỗ về chính mình. Hắn không thể khóc, cũng rất khó khóc. Nước mắt của thê tử, cứ coi như là nước mắt của chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4951593/chuong-4840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.