Điều Mông Kiến Nghiệp không ngờ tới là, lần chờ đợi này, vậy mà trọn vẹn kéo dài một canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, Mông Kiến Nghiệp nhiều lần thật sự không nhịn được muốn nói chuyện với Lục An, thậm chí người cũng đi về phía Lục An, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được mình. Dù sao thân là Thiên Nhân cảnh, sự nhẫn nại vẫn có, quan trọng hơn là đối phương ở trước mặt mình không chạy mất, khiến hắn tương đối an tâm. Và sau một canh giờ, Lục An mới cuối cùng như sống lại mà hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật dài. "Thế nào rồi?" Mông Kiến Nghiệp mắt lập tức sáng rõ, cũng nhịn không được nữa, vội vàng mở miệng hỏi Lục An, "Có nghĩ ra biện pháp nào chưa?" Lục An nghe vậy quay đầu nhìn về phía Mông Kiến Nghiệp, lông mày khẽ nhíu lại, nói, "Nào có nhanh như vậy?" "A? Vậy còn phải bao lâu nữa?" Mông Kiến Nghiệp thật sự chịu không nổi hỏi, "Ngươi vừa rồi đều nghĩ cái gì?" "Tính quẻ." Lục An nói, "Một bức đồ." "Cái gì? Mới một bức đồ?!" Mông Kiến Nghiệp hoàn toàn sụp đổ, hô lớn với Lục An, "Tổng cộng bao nhiêu đồ? Ngươi muốn tính toán đến khi nào?" "Ta cũng không biết." Lục An lông mày càng nhíu chặt hơn, nói, "Nếu như ngươi chiêu chọc người bên ngoài đến, ta sẽ không mang ngươi đi đâu." Mông Kiến Nghiệp lập tức thân thể chấn động, mặc dù sốt ruột nhưng cũng chỉ có thể đè thấp giọng nói, gầm nhẹ nói, "Ta chỉ muốn biết khi nào có thể rời khỏi nơi này!" "Ta không biết." Lục An nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4951105/chuong-4352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.