Vân Băng mặc trường y, rõ ràng vừa từ trên giường xuống, ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc. Bàn tay thon dài của nàng lộ ở bên ngoài, vốn là máu thịt be bét, xương trắng lộ ra ngoài, mà bây giờ đã khôi phục như lúc ban đầu, da như mỡ đông, bóng loáng thon dài. Từ bàn tay này có thể biết được thương thế trên cơ thể Vân Băng đã hoàn toàn khôi phục, khí tức bình ổn, ngũ tạng lục phủ cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng, sắc mặt Vân Băng lại tái nhợt như tờ giấy. Nàng thậm chí ngay cả việc mở hai mắt ra cũng vô cùng miễn cưỡng, đi đường cũng run rẩy lảo đảo, rõ ràng thức hải quá hư nhược, ngay cả việc khống chế cơ bản đối với cơ thể cũng không làm được. Hứa Vân Nhan đưa Vân Băng đến trước mặt Liễu Di, Liễu Di liền bảo Hứa Vân Nhan rời đi. Trong nơi làm việc chỉ còn lại Liễu Di và Vân Băng hai người, hơn nữa bốn phía tường vách cũng không thông suốt, ngoại giới không nhìn thấy bên trong. Sau khi chỉ còn lại hai người, chỉ thấy Vân Băng đột nhiên quỳ xuống trước Liễu Di. Rầm. Hai đầu gối quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục. Đây không phải là Vân Băng đứng không vững, mà là nàng chủ động lựa chọn quỳ xuống, hơn nữa cúi đầu trước Liễu Di, ngũ thể đầu địa. "Đa tạ minh chủ không giết chi ân." Trán Vân Băng đặt trên mặt đất, dùng giọng nói hư nhược cảm kích nói. Nàng thật sự phát ra từ nội tâm cảm kích. Một canh giờ trước, thân là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4950721/chuong-3968.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.