Điều Lục An không ngờ tới là, Vương Vi cũng cùng mình rời khỏi yến đường, đi ra bên ngoài hành lang để hít thở. Lục An không có lý do từ chối Vương Vi, hai người liền cùng nhau đi trong hành lang. Lục An đi thẳng đến cuối hành lang, đó là một cánh cửa sổ khổng lồ, giống như một bức tường. Cửa sổ nửa mở nửa đóng, khiến khí tức thông với bên ngoài, khí tức quả thật tốt hơn một chút so với trong yến đường. "Ngươi thật sự quá to gan." Vương Vi có chút nhịn không được nói, "Xem ra ngươi không chỉ chọc ta tức giận, mà là ai cũng sẽ chọc. Nhìn ngươi như vậy, ta ngược lại cũng không tức giận đến thế nữa." Lục An nghe vậy nhìn về phía Vương Vi, nói, "Ta từ trước đến giờ không muốn chọc người khác tức giận." "Đúng vậy." Vương Vi biết Lục An cơ bản không sai, chỉ là không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế và cúi đầu, nói, "Giang Hâm sau khi không còn chỗ dựa là đại tiểu thư, chỉ sợ cũng không có cách nào làm gì ngươi nữa. Nhưng vấn đề hiện tại là cái nhìn của đại tiểu thư đối với ngươi, ta cho rằng với tính cách của đại tiểu thư, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy." "Thật sao?" Lục An tùy ý nói, nhưng trong lòng ngược lại hy vọng chuyện này đừng dễ dàng bỏ qua, nếu không sẽ mất đi khả năng liên hệ tiếp theo với Giang Tiêu. Hai người ở cuối hành lang nói chuyện câu có câu không, mà đúng lúc này đột nhiên một thân ảnh từ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4950675/chuong-3922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.