Lục An nhìn hai người, cười một tiếng nói, "Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta còn chưa nghĩ tới những điều này, cũng không có ý nghĩ muốn trở thành một trong Bát Cổ thị tộc." Hai người nghe vậy sững sờ, chỉ thấy Đổng Hoa Thuận lập tức hỏi, "Minh chủ không nghĩ những điều này, vậy nghĩ gì?" "Chiến tranh." Lục An nói, "Trước tiên cứ đánh thắng chiến tranh đã rồi nói sau." "Rồi sau đó thì sao?" Đổng Hoa Thuận lại hỏi. "Ân oán cá nhân của ta." Lục An nói. "..." Đổng Hoa Thuận lần nữa hỏi, "Rồi sau đó nữa thì sao?" "Vẫn chưa nghĩ kỹ." Lục An nói, "Không biết chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu, có thể đến lúc đó ta đã rất mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Đổng Hoa Thuận và Quách Đẳng Hiền trong lòng đều chấn động, chỉ thấy Đổng Hoa Thuận nói, "Đến lúc đó... Minh chủ cũng không còn quản lý Băng Hỏa Minh nữa sao?" Lục An nghe vậy khẽ giật mình, không biết nên trả lời thế nào, bởi vì hắn thật sự không biết nên làm thế nào, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, hắn rất có thể sẽ không còn quản lý Băng Hỏa Minh nữa, và cả Sinh Tử Minh. Ngay lúc này Liễu Di mở miệng, nói với Đổng Hoa Thuận, "Cách mục tiêu không biết còn bao lâu, bây giờ nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Cho dù tất cả đều kết thúc rồi, Băng Hỏa Minh vẫn còn có ta ở đây, chẳng lẽ ta liền không phải Minh chủ nữa sao?" Đổng Hoa Thuận và Quách Đẳng Hiền nghe vậy sững sờ, vội vàng cười bồi nói, "Đương nhiên là Minh chủ!" Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4950592/chuong-3839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.