Bên trong khách đường đình viện, khi lời của Thần vừa nói ra, lập tức im ắng như tờ! Câu trả lời này vượt xa dự liệu của ba người, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của Dao tràn đầy chấn kinh, liền vội vàng nhìn về phía Thịnh. Dù sao Tề là con trai của Thịnh, Tề trong Tiên Vực đã trở thành cái tên không thể nói ra, nếu không sẽ khiến Thịnh rất đau lòng. Bây giờ đột nhiên nhắc đến, lại còn vào lúc này, làm sao có thể không khiến lòng người kinh hãi! Chỉ thấy thân thể Thịnh lập tức định trụ, ngay cả lực lượng điều động trong cơ thể cũng lập tức sụp đổ một nửa. Hắn trừng to mắt khó mà tin được nhìn Thần, dường như không tin mình đã nghe thấy gì. Lục An cũng chấn động trong lòng, sau khi liếc mắt nhìn trạng thái của Thịnh, lại lần nữa ngưng trọng nhìn Thần. Hắn cảm thấy Thần không nói dối, hơn nữa vào lúc này khả năng nói dối cũng rất nhỏ. Tuy nhiên hắn cũng không thể lập tức đưa ra phán đoán, vẫn phải từ từ nghe tiếp. Thịnh rất nhanh đã hoàn hồn lại, hút mạnh một hơi, lập tức lớn tiếng hỏi, “Ý gì? Hắn lại làm gì nữa rồi?!” Lời đã nói ra khỏi miệng, Thần biết mình đã trốn không thoát rồi. Chuyện đến nước này hắn cũng không muốn che giấu, hít sâu một hơi, nuốt ngụm nước miếng cố gắng để mình bình tĩnh lại sau đó, mở miệng nói, “Đây là chuyện của năm năm trước rồi…” Năm năm trước? Chỉ thấy sắc mặt Thịnh lập tức trầm xuống, không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4949740/chuong-2987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.