Lãm Thiên Phong đỉnh, bên trong cung điện. Lục An đứng trong cột sáng, mặc dù hắn đã mở hai mắt, nhưng hắn vẫn không thể nhìn rõ bất cứ sự vật gì, cũng căn bản không cách nào di chuyển, đi ra khỏi trong cột sáng này. Thực lực của hắn không làm được, nhưng chỉ cần có thể khôi phục tự mình ý thức là đã thành công bước ra bước đầu tiên. Nỗi thống khổ giày vò thể xác và tinh thần sẽ không dừng lại hoặc suy yếu, cũng chính là nói Lục An phải vừa gắng gượng chịu đựng thống khổ vừa để mình cảm ngộ lực lượng xung quanh. Phải biết rằng vốn dĩ cảm ngộ là một chuyện cực kỳ khó khăn, huống chi cảm ngộ còn là tinh thần chi lực không thu kém không gian chi lực, chuyện này trước kia Lục An ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Cảm ngộ bình thường đều cần an an tĩnh tĩnh bế quan không thể bị bất luận người nào quấy rầy, giờ đây lại phải chịu đựng nỗi thống khổ vượt xa cực hạn còn phải đi sưu tập cảm giác của mình đồng thời phân tích, trong thống khổ vô tận tìm ra cảm giác cực kỳ yếu ớt, có thể tưởng tượng là một chuyện khó khăn đến mức nào. Cảm giác này, thật giống như đang bị cuốn vào trong sóng lớn vô cùng hung mãnh, ngay cả thân thể cũng không cách nào khống chế, nhưng lại còn phải bưng vững một chén nước không để nước đổ ra ngoài vậy. Nhưng cho dù là khó khăn đến mấy, Lục An cũng tuyệt đối sẽ không có mềm yếu hoặc lùi bước. Hắn dốc toàn lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4949285/chuong-2532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.