Lục An sững sờ, không ngờ sự tình vậy mà còn có thể xuất hiện chuyển biến. Xem ra Tiên Vực có ảnh hưởng lớn hơn so với mình tưởng tượng đối với những chủng tộc nhân loại từng có này, hay là… tộc trưởng Phục Đằng tuổi tác quá lớn, là người của vạn năm trước, cho nên càng nhớ tình xưa? Tộc trưởng Phục Đằng nhíu mày trầm tư, Lục An lần nữa ngồi xuống nhưng không nói gì, yên lặng chờ đợi. Tộc trưởng Phục Đằng không để Lục An chờ quá lâu, sau một lát chỉ thấy ông hít sâu một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lục An, ánh mắt từ do dự biến thành hạ quyết tâm, nói: "Nếu là ý của Tiên Vực, vậy ta nguyện ý cùng ngươi kết minh!" Lục An nghe vậy lập tức thân thể chấn động, mừng rỡ trong lòng, vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối!" "Không cần tạ, ta cũng là dựa theo cân nhắc của mình mà quyết định." Tộc trưởng Phục Đằng giọng nói vô cùng nặng nề, nói: "Dáng vẻ của tộc Phục Đằng ngươi cũng đã thấy, từ đại tộc nhân loại từng có trở thành tộc chỉ còn mười người tính cả ta như bây giờ, sắp diệt vong. Bản thân ta một mực chờ đợi một thời cơ nào đó, ta vốn còn muốn đợi thêm một chút, nhưng đã Tiên Vực chủ động tìm kiếm các tộc, thì nói rõ thời cơ đã đến, không nên chờ nữa." Lần nữa hít sâu một cái, đủ để nói rõ sự căng thẳng của tộc trưởng Phục Đằng, ông trầm giọng nói: "Biến số thiên hạ sắp đến, tập hợp cùng nhau sớm một chút thì tốt hơn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4949220/chuong-2467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.