Lời của Lục An khiến tất cả mọi người có mặt ở đây chấn động trong lòng. Ngữ khí của Lục An rất bình tĩnh, không hề khinh người, xem như không kiêu ngạo không tự ti. Phải biết rằng tất cả mọi người có mặt đều là Thiên Sư cấp chín, nếu Lục An cũng là Thiên Sư cấp chín thì ngữ điệu như vậy tự nhiên không thành vấn đề, nhưng Lục An chỉ là Thiên Sư cấp tám, nói chuyện như vậy thì có chút không hợp tình lý. Tuy nhiên, từ sau thịnh yến tông môn đầu năm, Lục An vẫn luôn như vậy. Một là bởi vì lời của Phó Vũ, hai là bởi vì những vấn đề này sớm đã đàm luận rất nhiều lần, nếu thật sự muốn trách mình thì sớm nói đi, cùng lắm thì không hợp tác thôi, cứ lặp đi lặp lại nhắc tới thì không khỏi quá phiền phức. Thật ra, phần lớn mọi người có mặt ở đây cũng nghĩ như vậy, cứ nhắc đến những chuyện vô nghĩa chỉ có thể tỏ ra nhỏ nhen, ánh mắt phải nhìn về phía trước mới có thể giải quyết vấn đề, nhưng Tô Khắc Mệnh rõ ràng không nghĩ như vậy. "Cái gì gọi là ngươi không muốn đàm luận?" Tô Khắc Mệnh lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, quát lên, "Tông môn chết nhiều người như vậy, thiên hạ chúng sinh chết nhiều người như vậy, ngươi liền không muốn đàm luận nữa sao?!" "Cho nên?" Lục An nhìn về phía Tô Khắc Mệnh, hỏi, "Ngươi muốn làm như thế nào?" "Ta muốn ngươi xin lỗi!" Tô Khắc Mệnh lập tức gầm thét, "Nhất định phải xin lỗi!" Tô Khắc Mệnh trợn mắt nhìn Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4949202/chuong-2449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.