Ngay chính giữa Bát Cổ Đại Lục, đỉnh cao của thế giới, Thiên Thần Sơn. Vào đêm, ngay cả bầu trời Thiên Thần Sơn cũng hoàn toàn tối đen, tinh thần dày đặc. Giờ phút này, Thiên Thần cuối cùng cũng mở hai mắt, nói với đệ tử bên dưới, "Để nàng qua đây." "Vâng, sư phụ." Đệ tử khom người nhận lệnh, rời đi. Rất nhanh, một thân ảnh liền xuất hiện, thân ảnh tuyệt đẹp này trừ Phó Vũ còn có thể là ai khác? Tinh mâu của Phó Vũ, ngay cả sao trời trên bầu trời cũng ảm đạm phai mờ. Thiên Thần nhìn xuống Phó Vũ, nhìn đôi tinh mâu của Phó Vũ không khỏi cảm thán, nói, "Đôi mắt này của ngươi, đủ để ngươi có năng lực sừng sững thiên hạ." Thiên Thần cực ít khen ngợi người khác, ngay cả đệ tử cũng vậy, trong trên trăm năm lời khen ngợi bấm tay đếm cũng xuể, mà lại nghe thì chỉ là sự công nhận và khích lệ bình thường nhất mà thôi, và lời ca ngợi dành cho Phó Vũ hoàn toàn là một trời một vực, không có khả năng so sánh chút nào. Đệ tử của Thiên Thần dù là nghe được một câu khen ngợi của sư phụ đều sẽ vui mừng mấy năm thậm chí mấy chục năm, nhưng ánh mắt của Phó Vũ lại không có chút nào biến hóa, không có bất kỳ dấu hiệu vui vẻ nào. Hôm nay là ngày hẹn ước, ngay từ rạng sáng hôm nay nàng đã sớm đến Thiên Thần Sơn, yêu cầu gặp Thiên Thần, thế nhưng là Thiên Thần một mực cự tuyệt gặp nàng, nhưng cũng không đuổi nàng đi, mà là để nàng chờ đợi. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4949000/chuong-2247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.