Câu nói này, Lục An đã nghe vô số lần. Từ lúc bắt đầu, người áo đen từng nói, Phó Vũ từng nói, Dương mỹ nhân từng nói, Tiên chủ và Tiên hậu từng nói. Mỗi khi mình muốn biết điều gì, hắn đều nhận được câu trả lời này. Nhưng may mắn thay, hiện tại hắn đã biết cha mẹ mình là ai, song vẫn còn rất nhiều chuyện không biết, ví dụ như sư phụ người áo đen của mình là ai, ví dụ như thế lực của Tề rốt cuộc là chuyện gì, và vì sao Tiên Vực lại suy tàn. Những điều này hắn đều không biết, hắn rất muốn biết, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi. Có một số việc quả thật không thể để người khác nói cho ngươi, chỉ có thể để thực lực nói cho ngươi biết, nếu không biết sớm hơn chỉ sẽ rước họa vào thân. Cũng giống như hiện tại, dù Nguyên Linh biết chuyện của Sở Hán Minh thì có thể làm được gì? Báo thù? Nguyên Linh căn bản không có bản lĩnh này, nhiều nhất cũng chỉ là cả ngày sống trong thù hận, mà thôi. Khi Lục An nói ra những lời này, Nguyên Linh vẫn luôn nhìn hắn. Hai người cứ thế đứng trong núi rừng không nói gì, mãi rất lâu sau. Rất lâu sau, Nguyên Linh cuối cùng cũng mở miệng, nhìn Lục An nhẹ nhàng nói: "Ta có thể nghe lời ngươi, nhưng ta cũng hi vọng ngươi có thể đồng ý với ta một việc." Lục An khẽ giật mình, hỏi: "Chuyện gì?" "Khi ta có đủ tư cách để biết chân tướng, ta hi vọng người nói cho ta chân tướng đó, là ngươi." Nguyên Linh nói. Lục An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4948428/chuong-1675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.