Trong không gian dưới đất trống rỗng, Lục An lại sững sờ một chút, ngây ngốc đứng tại chỗ. Nhìn bộ dáng ngây người của Lục An, Phó Vũ khẽ cười một tiếng, nói: "Nhưng ta cũng thích ngươi nặng tình nặng nghĩa như vậy, ta đi đây, nếu không những người khác sẽ không chờ được nữa." Nói xong, Phó Vũ trực tiếp đi vào Thiên Thủy Chi Môn, biến mất trong không gian dưới đất. Những người khác? Lục An sững sờ, nhìn về phía lối vào không gian dưới đất. Chỉ thấy một thân ảnh sau khi do dự liền đi vào, đứng ở xa nhìn Lục An. Không phải Dương Mộc thì còn có thể là ai? Lục An không ngờ Dương Mộc lại nhanh như vậy, hắn hoàn toàn không phát hiện Dương Mộc đang đứng ở góc cửa. Dương Mộc đi về phía hắn, chỉ thấy mặt nàng đỏ ửng, rõ ràng là xấu hổ vì bị Phó Vũ phát hiện lén nghe. Nhìn Dương Mộc đã thay một bộ quần áo mới, Lục An hỏi: "Nghỉ ngơi tốt chưa?" "Ừm." Dương Mộc gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lục An, trong đôi mắt đẹp lại có chút lấp lánh. "Làm sao vậy?" Lục An ngẩn ra, nghi hoặc hỏi. "Không có gì..." Dương Mộc khẽ lắc đầu, giọng nói thậm chí có chút bi thương, nói: "Ta chỉ là cảm thấy, Phó Vũ nói rất đúng." "Cái gì rất đúng?" Lục An có chút ngây người, không rõ Dương Mộc đang nói về điểm nào. "Mệnh của ngươi chỉ có thể là của nàng." Dương Mộc nhìn Lục An, nói: "Mỗi một lần đều là ngươi vì cứu chúng ta mà trải qua sinh tử, may mắn sống sót, nhưng mệnh của ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4948222/chuong-1469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.