Lục An nhíu chặt mày, hít sâu một cái ngưng trọng nói: "Những u linh vừa bị đánh tan lại lần nữa hội tụ rồi." "Cái gì?!" Quách Đẳng Hiền ba người kinh hãi, vội vàng nhìn bốn phía sơn lâm xung quanh. Thế nhưng trong ánh mắt của họ, chỉ nhìn thấy sơn lâm trống rỗng không có bất cứ sinh vật nào, tầm nhìn cực kỳ rộng. Khi họ vừa phóng thích công kích cũng là không duyên cớ gì mà hướng về sơn lâm trống không, tất cả những điều này đều nguồn gốc từ sự tin tưởng đối với Lục An. Thế nhưng cho dù tin tưởng thì lối đánh này cũng rất khiến người ta uất ức, thật giống như họ đang khỉ làm xiếc vậy buồn cười, nhưng lại không thể tiêu diệt địch nhân, không biết mình nên làm thế nào mới phải. "Vậy phải làm sao?" Tưởng Chu lớn tiếng hỏi. Lục An ánh mắt ngưng trọng, nói: "Những u linh này phục hồi cần khoảng bốn hơi thở, chúng ta không sử dụng tấn công phạm vi, tập trung lực lượng lại, cùng nhau dùng sức theo hướng trung tâm, một hơi xông thẳng tới. Chỉ cần xông đến trung tâm sơn cốc là được rồi." Đúng vậy, mọi người hiện tại đều là thực lực Thiên Sư cấp bảy, sơn cốc này cho dù xa và lớn đến đâu thì đối với Thiên Sư cấp bảy mà nói căn bản không đáng kể gì. "Được!" Quách Đẳng Hiền lại lần nữa tin tưởng Lục An, gật đầu thật mạnh lớn tiếng nói: "Đi, cùng nhau xông về phía trước!" Nói xong, toàn thân Quách Đẳng Hiền lực lượng lôi điện bùng nổ, trong nháy mắt lưới điện bao phủ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4948194/chuong-1441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.