Cẩm hạp của Dương Mỹ nhân có màu tím, giống như khí chất của nàng, lạnh lùng. Lục An cẩn thận từng li từng tí tháo ra, nhẹ nhàng mở cẩm hạp. Thứ đặt bên trong, lại là một pho tượng tử kim được chạm khắc tinh xảo. Người trên pho tượng không phải ai khác, chính là Lục An. Lục An trên pho tượng đang ngồi khoanh chân tu luyện, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng là ở trong rừng trúc khe núi. Lục An sững sờ, khung cảnh này rất quen mắt, rất rõ ràng là hắn từng thấy qua. Lục An dùng sức hồi ức, sau hai hơi thở chợt sững sờ, hắn nghĩ tới đây là nơi nào rồi! Là Đại Thành Thiên Sơn! Là trên nội phong của Đại Thành Thiên Sơn, chỗ ở của hắn. Lúc đó Dương Mỹ nhân làm bạn cùng hắn ở nội phong suốt mấy tháng, chỗ ở ngay bên cạnh hắn. Thế nhưng là, Lục An tu luyện xưa nay đều ở trong nhà, Dương Mỹ nhân không thấy được mới đúng. Chẳng lẽ Dương Mỹ nhân dùng cảm nhận bao phủ hắn, thường xuyên nhìn hắn tu luyện sao? Lúc đó, nàng đã động lòng với mình rồi sao? Lục An sững sờ, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Dương Mỹ nhân ở đằng xa. Dương Mỹ nhân không hề nhìn hắn, chỉ là giống như một vị gia trưởng, nhìn những nữ nhân khác chơi đùa khắp nơi. Trên thực tế, Dương Mỹ nhân tặng cho Lục An pho tượng này không chỉ vì lúc đó nàng đã dần dần quan tâm và thích hắn, mà còn có ý nghĩa đó là hồi ức quý giá nhất của nàng. Nàng tận mắt nhìn Lục An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4948043/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.