Tiên Vực. Lục An và Dao lại lần nữa trở lại đình viện Tiên Chủ, Uyên và Quân cũng quả nhiên là ở đây. Sau khi Lục An hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, liền nói ra ý đồ lần này. Sau khi nghe Lục An nói, Uyên và Quân đều nhìn về hạt châu màu đen mà con gái đang cầm trong tay. Khi Uyên nhìn thấy hạt châu này, lông mày khẽ nhíu lại, đưa tay đặt hạt châu màu đen vào trong lòng bàn tay. “Bản Mệnh Châu…” Uyên lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói, “Ta cũng rất nhiều năm không nhìn thấy thứ này rồi.” Lục An nghe vậy trong lòng vui mừng, vội vàng hỏi, “Nhạc phụ biết đây là cái gì sao?” “Ừm.” Uyên gật đầu, nhìn con gái và con rể một cái, xoay người nói, “Vào nhà rồi nói đi.” Bốn người liên tiếp đi vào trong nhà, ngồi xuống, Lục An và Dao đều an tĩnh chờ đợi Uyên giải thích. Uyên không vội vàng mở miệng, mà là sau khi cẩn thận thưởng thức Bản Mệnh Châu này trong tay, mới cuối cùng buông xuống, ngẩng đầu nhìn về phía hai người. “Thật ra, trước đây thật lâu Bản Mệnh Châu không phải chuyện gì hiếm lạ.” Uyên cuối cùng cũng mở miệng, chậm rãi giải thích, “Vào thời điểm đó bách gia tranh minh, vô số tộc quần tranh giành lẫn nhau, trong đó liền có rất nhiều tộc quần đỉnh cấp nổi bật lên. Bất quá, phần lớn tộc quần đỉnh cấp đều tồn tại một khuyết tật tiên thiên, đó chính là vấn đề kéo dài dòng dõi.” Lục An nghe vậy khẽ giật mình, vấn đề này đối với nhân loại mà nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947956/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.