Ba canh giờ sau. Hoặc có lẽ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lần đầu tiên, Lục An mất đi khái niệm về thời gian. Ánh mặt trời ở đây dường như không có gì thay đổi, thậm chí không nhìn thấy mặt trời, chỉ có bạch quang khiến người ta không thể phân biệt thời gian. Lục An chỉ có thể dựa vào trực giác của mình để phán đoán thời gian, khi hắn nhìn lại, hắn đã chạy rất xa, sớm đã không nhìn thấy vị trí kết giới nữa rồi. Dấu chân phía sau đều bị tuyết đọng và cuồng phong vùi lấp, Lục An thật sự mệt mỏi rã rời nằm trong tuyết đọng, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn thật sự rất mệt. Hơn nữa, hắn lại phát hiện ra một vấn đề trí mạng. Hắn đói rồi. Năng lượng tiêu hao xa xa không sánh được với thiên địa chi lực mà hắn hấp thu từ xung quanh, hoặc có thể nói, ở nơi có trọng lực đặc biệt này, hắn đã mất đi năng lực hấp thu thiên địa chi lực. Hắn đói rồi, hơn nữa thật sự rất đói. Không ai nói cho hắn biết nơi đây sẽ xảy ra tình huống như vậy, hắn cũng không chuẩn bị bất cứ sự vật gì. Kể từ khi hắn trở thành Thiên Sư cấp sáu, hắn đã từ bỏ thói quen dự trữ lương khô trong nhẫn. Cũng chính là nói, đi về phía trước nữa, cho dù hắn không mệt chết, thì cũng sẽ chết đói. Hiện tại ở trước mặt hắn có hai lựa chọn, một là lập tức đường cũ trở về, ra ngoài chuẩn bị thức ăn rồi quay lại. Thứ hai là tiếp tục đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947906/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.