Vô cùng vô tận vực sâu. Đôi mắt Lục An nhắm chặt, cuối cùng chậm rãi mở ra. Đập vào mắt, là hào quang đỏ vô cùng vô tận, giống như màu sắc đồng tử của hắn hiện tại. Đỏ. Đỏ một cách quỷ dị. Đồng tử đỏ của Lục An dường như hòa làm một với hào quang đỏ của không gian vô tận, hoặc là, điểm khởi đầu của tất cả hào quang đỏ này nằm ngay trong đồng tử đỏ. Đây là đâu? Lục An nhìn không gian vô cùng vô tận xung quanh, trừ hào quang đỏ ra thì không có gì khác. Hắn trôi nổi trong hào quang đỏ này, tốc độ rất chậm, khiến hắn cảm thấy một sự xúc động chưa từng có. Cảm giác này tựa như------cô độc. Đúng vậy, chính là cô độc. Nơi đây không có gì cả, chỉ có một mình hắn, cảm giác này, dường như hắn sẽ phải sống một đời một thế ở đây. Quan trọng hơn là, Lục An nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, cảm nhận sự cô độc vô hạn, nhưng ánh mắt lại không có bất kỳ thay đổi nào. Không hoảng loạn, không do dự, không suy nghĩ, càng không có ý định muốn thoát ra. Tựa như, hắn đã rất thích nghi với sự cô độc này, hoặc là, hắn vốn dĩ nên thuộc về nơi đây. Còn ở trong phòng, Liễu Di và Hứa Vân Nhan đang nóng nảy đứng ở một bên nhìn Lục An, Dao thì ánh mắt ngưng trọng, nhanh chóng trị liệu thức hải cho Lục An. Đúng vậy, Dao hiện tại đã sớm không còn là Dao mà Lục An mới quen biết năm đó. Nàng thân là người có thiên phú nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947854/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.