Sau khi Lục An và Lục Sơ Nguyệt rời đi, hắn bảo Lục Sơ Nguyệt trở về Bán Nguyệt Đảo. Lục Sơ Nguyệt biết Lục An đang tức giận, không dám trái lại ý của hắn, ngoan ngoãn một mình trở về. Lục An không về, mà là đi tới đấu giá hành, bước vào phòng làm việc của Hứa Vân Nhan. Vừa vào phòng làm việc, liền thấy bốn người đang quỳ trên mặt đất run rẩy. Quả nhiên bốn người này đã bị giải đến đây. Lục An chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi nói với Hứa Vân Nhan: "Đa tạ ngươi giúp đỡ." "Chuyện nhỏ." Hứa Vân Nhan tùy ý nói, "Nhưng mà bọn họ đã đắc tội gì với ngươi?" "Không có gì." Lục An không nói, mà hỏi: "Ta bây giờ xử trí bọn họ thế nào cũng được sao?" "Đương nhiên." Hứa Vân Nhan đưa tay ra hiệu, nói: "Mặc dù Cô Nguyệt Đảo không thể tùy ý giết người, nhưng đây chẳng qua là quy củ đặt ra cho người khác, ở chỗ ta ngươi cứ tùy ý." Bốn người đang quỳ dưới đất vừa nghe xong, lập tức sợ tới mật nóng gan vỡ, quần đều ướt sũng. Bọn họ vội vàng dập đầu Lục An nói: "Xin lỗi, là chúng tôi không bằng súc sinh, là chúng tôi đã làm chuyện thương thiên hại lý, xin Lục thiếu hiệp tha cho chúng tôi một mạng chó!" "Chuyện này không liên quan đến hai chúng tôi..." Hai người phụ nữ cũng hoảng sợ nói: "Lục thiếu hiệp chỉ cần có thể tha cho một tên chúng tôi, làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng!" Tuy nhiên, những lời này truyền vào trong lỗ tai Lục An, lại phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947758/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.