Trước bảng thông báo, năm người Đỗ Quốc Đống nhìn bóng lưng đối phương rời đi, thật lâu không thể bình tĩnh lại. Bọn họ không chỉ tức giận đối phương, mà còn tức giận chính mình. Rành rành như thế tức giận, nhưng lại không thể làm ra bất cứ chuyện gì để phản kháng. So trước đó, ngược lại là Lục An, người nhỏ tuổi nhất, lại bình tĩnh nhất. Hắn nhìn bóng lưng biến mất của những người kia, lại nhìn về phía bốn người Đỗ Quốc Đống, suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Bọn họ là ai?" Diêm Nguyệt Thanh nghe vậy liếc mắt nhìn chồng mình, giải thích với Lục An, "Bọn họ là người của Tam Âm Minh Hội, xiêm y màu đen lam, có ba vạch dọc Âm Tướng chính là y phục của bọn họ. Đó là một trong tám đại minh hội của Cô Nguyệt Liên Minh, thực lực rất lớn mạnh, những tiểu đội như chúng ta căn bản không dám chọc." Lục An nghe vậy gật đầu, đây quả thật là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, muốn theo đuổi công bằng không bằng theo đuổi thực lực lại càng dễ dàng hơn một chút. Nhìn dáng vẻ tức giận của bốn người kia, đặc biệt là Đỗ Quốc Đống nhìn lệnh bài trong tay với vẻ mặt do dự, Lục An ngược lại mỉm cười, thong thả nói, "Nếu bọn họ không làm, vậy ta chúng ta liền đi làm, có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc!" Đỗ Quốc Đống nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó dùng sức gật đầu nói, "Lục An nói không sai, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc, bọn họ là kẻ ngu chứ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947700/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.