Thanh âm tang thương, trong nháy mắt quét qua toàn thân Lục An. Thanh âm này quá quen thuộc rồi, quen thuộc đến mức Lục An một cái chớp mắt liền biết tới từ nơi nào. Cũng chính là bởi vì thanh âm này xuất hiện, khiến cho toàn thân hắn bị định trụ. Ý thức của hắn trong nháy mắt bị cưỡng ép kéo vào trong thức hải, quả nhiên, người trong sương mù đen đã chờ hắn xuất hiện ở đây. "Sư phụ?!" Lục An chấn động trong lòng, vội vàng đi tới trước mặt người trong sương mù đen, lớn tiếng nói: "Chuyện này là sao?!" "Không có gì." Người trong sương mù đen nhìn đồ đệ của mình, lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Là sư phụ, ta cũng nên làm chút chuyện cho đồ đệ." Lục An nghe vậy lại chấn động, vội vàng nói: "Sư phụ muốn xuất thủ?! Nhưng ý thức của sư phụ đã không còn nhiều, nếu lại xuất thủ thì..." "Không sao." Người trong sương mù đen mỉm cười nói: "Cho dù không xuất thủ, sau nửa năm cũng sẽ biến mất. Sớm muộn gì cũng biến mất, hà tất còn bận tâm như vậy." "Sư phụ!" Lục An khẩn trương, thậm chí gấp đến độ nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nói: "Con không thể để sư phụ vì con mà làm chuyện này." "Không có gì ghê gớm, vừa đúng cũng có thể khiến con trước thời hạn cảm thụ một chút cảnh giới cường giả. Tiếp theo tất cả những gì ta muốn làm, ngươi đều phải xem trọng, đối với đột phá cảnh giới tương lai của ngươi có lợi ích rất lớn." "Sư phụ! Sư phụ!" Nước mắt của Lục An trong nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947323/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.