Trên sa mạc Gobi, Hàn Nhã đã chạy rất xa, sau khi nghe thấy một chút âm thanh phía sau, nàng bỗng nhiên dừng lại. Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện Lục An vậy mà đang chạy như điên về phía mình. Chỉ thấy trên mặt Lục An tràn đầy vẻ ngưng trọng và lo lắng, cảnh tượng này, cả đời nàng sẽ không quên. Thiếu niên này, vì mình mà xuống núi, vì mình mà ra tay, vì mình mà bị thương, bây giờ lại vì mình mà đi đến miền Tây hiểm ác, khiến nàng không thể không cảm động. Thấy Lục An sải bước chạy đến trước mặt mình, hơi thở dốc nói: "Sư tỷ, ta cùng đi tìm Ngụy trưởng lão với tỷ. Đợi tỷ tìm thấy ông ấy xong, ta sẽ rời đi." Hàn Nhã nhìn ánh mắt tuy mệt mỏi nhưng kiên định của Lục An, trong lòng thắt lại, khẽ cắn môi dưới, nói: "Nơi đó quá nguy hiểm, ta không thể hại đệ." "Không sao, quân phản loạn cũng không phải gặp người là giết. Ta nhỏ như vậy, bất kỳ ai thấy cũng sẽ nghĩ chỉ là đứa trẻ chạy nạn, sẽ không làm khó ta." Lục An lập tức nói, "Trái lại là sư tỷ, tỷ nên tìm một nơi đổi một bộ quần áo mộc mạc, rồi che giấu khuôn mặt của tỷ lại, nếu không sẽ gây ra rất nhiều phiền phức." “...” Hàn Nhã nhìn Lục An đang hiến kế sách lược, trong lòng không biết là tư vị gì. Nàng biết, quyết định của mình rất có thể là đang hại thiếu niên này, chỉ là nàng không hiểu. "Tại sao?" Giọng Hàn Nhã lại nghẹn ngào, nàng hỏi: "Ta bây giờ đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4947048/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.