Ngày kế tiếp. Ánh mặt trời chói mắt. Mí mắt mỏng manh không ngăn được ánh mặt trời, Hàn Nhã hơi nhíu mày, bản năng nghiêng đầu né tránh. Nhưng chính là lần nghiêng đầu này, khiến nàng cảm thấy một trận đau đớn. "Đau..." Hàn Nhã không nhịn được khẽ kêu lên, sau đó chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt, là trần nhà sạch sẽ. Ngay khi nàng đang nghĩ đây là đâu, đột nhiên một bên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. "Tiểu Nhã! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!" Âm thanh hết sức quen thuộc, mỗi một chữ đều chui vào nội tâm của nàng, khiến trái tim vốn có chút hoảng loạn của nàng thoáng cái bình tĩnh lại. Sau đó, liền nhìn thấy gương mặt đó xuất hiện trước mặt. "Cảm thấy thế nào?" Trên mặt Ngụy Đào tràn đầy lo lắng và quan tâm, lập tức dùng tay đặt lên trán nàng, thở phào một hơi nói: "Cũng may, sốt đã giảm đi không ít." Hàn Nhã cảm thấy mình rất mệt mỏi, nàng không muốn nằm, cố gắng ngồi dậy, hỏi: "Ta đang ở đâu?" "Ở chỗ ta." Ngụy Đào vội vàng đỡ lấy lưng của nàng, giúp nàng ngồi dậy, giọng nói hết sức ôn nhu, nói: "Sau khi ngươi bị thương hôm qua, ta đã đón ngươi về đây." Hàn Nhã vừa ngồi dậy khẽ giật mình, sau đó ký ức điên cuồng ùa vào não. Trận chiến hôm qua, và cả cách nàng thua cuộc, nàng đều nhớ nhất thanh nhị sở. Nghĩ đến những điều này, Hàn Nhã hơi cúi đầu, mái tóc xanh rủ xuống, che khuất gương mặt xinh đẹp của nàng. Ngụy Đào thấy vậy sững sờ, có chút đau lòng lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4946979/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.