Đêm đen gió lớn, rừng núi tối tăm đến mức bước chân cũng khó khăn. Trên đường trở về, Lục An tìm gặp Lưu Hồng Thường, xin phép được quay về sớm. Lưu Hồng Thường cũng biết số lượng thú săn của hắn đã đủ, liền lập tức đồng ý. Suốt dọc đường, Lục An cau mày không dứt. Cho đến khi ngồi xuống ghế, tâm trạng hắn mới khá hơn một chút. Lý do khiến hắn không vui không gì khác, chính là Trần Ôn. Dù sự việc đã qua một tháng, nhưng việc lớn chủ nợ nhờ vả hắn từ ngày đó, hắn chưa từng quên. Vì vậy, khi Lưu Hồng Thường vừa nhắc đến hai chữ Trần Ôn, hắn đã giật nảy mình, lập tức ngăn lại. Chỉ là hắn thật sự không ngờ, Trần Ôn lại là loại người như vậy. Thật vậy, những lời Trần Ôn nói với hắn vô cùng chân thành tha thiết, có lẽ từng câu từng chữ đều là sự thật, nhưng điều đó tuyệt nhiên không phải là lý do để Lục An có thể tha thứ cho hắn. Lý do rất đơn giản, bởi vì đó căn bản không thể coi là lý do. Bị đánh? Bị tra tấn? Bị sỉ nhục? Chẳng phải mọi nô lệ đều phải chịu đựng như vậy mỗi ngày sao? Chỉ là lời qua tiếng lại, chỉ là đấm đá, nhưng những sỉ nhục và tra tấn mà nô lệ phải chịu đựng là thứ hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Những phương pháp tra tấn thiên kì bách quái, mong muốn được chết trong đau đớn tột cùng, so với những thứ đó, sỉ nhục có là gì? Lục An hiểu, người khác nhau thì đãi ngộ cũng khác nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4946931/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.