Lời của Lục An vừa dứt, Trữ Duy và Công Dã Thanh Sơn đều sững sờ. Trữ Duy cảm thấy mình có phải là đã nghe nhầm không, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói gì? Bảo ta dùng lôi và hỏa?” “Là.” Lục An gật đầu, bình tĩnh nói. “……” Một bên, trên nét mặt Công Dã Thanh Sơn tràn đầy kinh ngạc, kinh hãi nhìn Lục An. Trong mắt hắn, tiểu tử này thật sự là không biết trời cao đất dày, dùng thuộc tính lôi hỏa, coi như Trưởng lão Trữ chỉ dùng thực lực cấp một trung kỳ thì Lục An cũng không thể nào thắng! “Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi xác định không?” Trữ Duy nhíu chặt mày, lớn tiếng nói: “Tuy rằng ta thưởng thức dũng khí của ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy thủ hạ lưu tình. Chỉ cần ngươi không kiên trì quá thời gian một nén hương, lập tức xuống núi!” “Vãn bối xác định.” Lục An nhìn Trữ Duy, bình tĩnh nói. “……” Trữ Duy và Công Dã Thanh Sơn mày cứng lại, chỉ thấy Công Dã Thanh Sơn lắc đầu, sắc mặt Trữ Duy trầm xuống, lớn tiếng nói: “Được! Ngươi đã có cái gan này, vậy ta liền thành toàn ngươi!” Nói xong, Trữ Duy đi đến một bên, Công Dã Thanh Sơn cũng biết điều lùi đến nơi xa. Giữa đất trống to lớn trước cửa chỉ còn lại Trữ Duy và Lục An hai người, một trung niên nhân và một thiếu niên, một người tiên phong hạc cốt, một người đơn giản mộc mạc, nhìn có vẻ tương phản cực lớn. “Ta cho phép ngươi ra tay trước.” Trữ Duy nhàn nhạt nói: “Còn như nhang cũng không cần đốt, thời gian một nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-ky/4946917/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.