Tôi đứng lặng một lúc, lạnh lùng nhìn bà, rồi bất ngờ hất tay bà ra, giọng nói khô khốc thoát ra từ cổ họng:
"Phiền."
Chỉ một chữ, nhưng đủ để diễn tả toàn bộ sự khinh thường của tôi.
Chính sự nuông chiều của bà đã nuôi lớn con rắn độc Thẩm Thiên Thiên, để giờ đây nó quay lại cắn người mà tôi yêu thương nhất.
Nói xong, tôi không bận tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quay lưng lại, tiến đến gần bức tường kính, nhìn vào trong.
Anh tôi, toàn thân cắm đầy ống dẫn và máy móc, đang nằm bất tỉnh, không biết sống c.h.ế.t ra sao.
Một cảm giác chóng mặt và không thực ập đến trong đầu tôi.
Chỉ mới hôm qua, Thẩm Minh Sơn còn cười nói với tôi, bảo khi tôi vào đại học, anh sẽ lấy gốc lan nhà ông Thẩm nướng lên ăn thử, xem ông ấy tức đến mức nào.
Vậy mà hôm nay, anh ấy đã nằm đó, bất động, không biết còn có thể nghe thấy tôi nói gì không.
Cả thế giới bỗng chốc quay cuồng. Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy Thẩm Minh Sơn đang vẫy tay với mình.
Tôi bước một bước nhỏ về phía anh, rồi cả cơ thể ngã gục, chìm vào bóng tối.
Tôi mơ một giấc mơ rất dài và kỳ lạ.
Trong mơ, Thẩm Minh Sơn đang nói lời tạm biệt với tôi.
Anh ấy nói, lẽ ra anh ấy không nên đến đây.
Tôi lặng lẽ đồng ý trong lòng. Nếu anh ấy không đến, mọi chuyện đã không xảy ra.
Kết quả, anh ấy gõ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-kim/3748951/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.