Nhưng Thẩm Minh Sơn của kiếp này đâu còn là kẻ rụt rè, nghe lời như trước. Anh ấy ngẩng cổ, cứng cỏi đáp:
"Nói nhiều thì sao? Như Nhiên đã không thể nói được nữa, chẳng lẽ còn phải im lặng chịu ấm ức sao? Con chỉ đang giúp em bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, ba thấy có gì sai à?"
Câu nói của anh ấy khiến ông Thẩm ngẩn người.
Ông ấy quay sang nhìn tôi, lúc này mới nhận ra mình chưa quen với việc tôi bị câm, vẫn luôn mặc định sự im lặng của tôi là đồng ý, là nhẫn nhịn.
"Như Nhiên, mấy ngày qua ở nhà, ba mẹ có làm gì khiến con thấy ấm ức không?"
Lần đầu tiên trong đời, ông ấy hỏi tôi một câu như vậy.
Kiếp trước, tôi và Thẩm Minh Sơn dù có hai miệng cũng không đối chọi lại được những màn khóc lóc kể khổ của Thẩm Thiên Thiên.
Kiếp này, tôi im lặng làm "người câm," họ lại bắt đầu tôn trọng cảm xúc của tôi.
Tình huống này thật nực cười. Tôi suýt nữa thì bật cười, nhưng bị Thẩm Minh Sơn dùng đũa gõ một cái sau gáy, liền vội vàng cúi đầu, giả vờ khóc tiếp.
Không khí trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng, ông Thẩm thở dài một tiếng.
Tôi biết, ông ấy đã bắt đầu d.a.o động.
Ông Thẩm khác với bà Thẩm, ông luôn xem trọng mối quan hệ huyết thống hơn.
Kiếp trước, thái độ của ông đối với tôi vẫn tốt hơn so với Thẩm Thiên Thiên, nhưng vì cô ta là đứa con được ông cưng chiều nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thien-kim/3748944/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.