🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng Thẩm Minh Sơn của kiếp này đâu còn là kẻ rụt rè, nghe lời như trước. Anh ấy ngẩng cổ, cứng cỏi đáp:

"Nói nhiều thì sao? Như Nhiên đã không thể nói được nữa, chẳng lẽ còn phải im lặng chịu ấm ức sao? Con chỉ đang giúp em bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, ba thấy có gì sai à?"

Câu nói của anh ấy khiến ông Thẩm ngẩn người.

Ông ấy quay sang nhìn tôi, lúc này mới nhận ra mình chưa quen với việc tôi bị câm, vẫn luôn mặc định sự im lặng của tôi là đồng ý, là nhẫn nhịn.

"Như Nhiên, mấy ngày qua ở nhà, ba mẹ có làm gì khiến con thấy ấm ức không?"

Lần đầu tiên trong đời, ông ấy hỏi tôi một câu như vậy.

Kiếp trước, tôi và Thẩm Minh Sơn dù có hai miệng cũng không đối chọi lại được những màn khóc lóc kể khổ của Thẩm Thiên Thiên.

Kiếp này, tôi im lặng làm "người câm," họ lại bắt đầu tôn trọng cảm xúc của tôi.

Tình huống này thật nực cười. Tôi suýt nữa thì bật cười, nhưng bị Thẩm Minh Sơn dùng đũa gõ một cái sau gáy, liền vội vàng cúi đầu, giả vờ khóc tiếp.

Không khí trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng, ông Thẩm thở dài một tiếng.

Tôi biết, ông ấy đã bắt đầu d.a.o động.

Ông Thẩm khác với bà Thẩm, ông luôn xem trọng mối quan hệ huyết thống hơn.

Kiếp trước, thái độ của ông đối với tôi vẫn tốt hơn so với Thẩm Thiên Thiên, nhưng vì cô ta là đứa con được ông cưng chiều nuôi lớn, nên một số chuyện ông không thể dễ dàng đưa ra quyết định.

Tuy nhiên, bây giờ sự hiện diện của Thẩm Thiên Thiên khiến tôi, đứa con ruột mà họ đã nợ rất nhiều, cảm thấy ấm ức, ông Thẩm cũng bắt đầu cân nhắc lại vai trò của cô ta trong gia đình.

Tất nhiên Thẩm Thiên Thiên cũng nhận ra điều đó và cô ta bắt đầu cảm thấy bất an.



Sáng hôm sau, từ sớm tinh mơ, cô ta ôm một đống quần áo và túi xách hàng hiệu, gõ cửa phòng tôi.

Cô ta tỏ vẻ đau khổ, nói với tôi:

"Chị ơi, em trả lại cho chị tất cả những gì em đã chiếm lấy, xin chị đừng giành tình yêu của ba mẹ với em, được không?"

Thấy tôi không phản ứng, Thẩm Thiên Thiên có phần mất kiên nhẫn, tiến sát lại gần, hạ giọng nói vào tai tôi:

"Như Nhiên, đừng tưởng có Thẩm Minh Sơn giúp thì cô cảm thấy mình lợi hại. Tôi vẫn có thể khiến cô không thể ở lại căn nhà này."

Nói xong, cô ta quét ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi từ trên xuống, buông lời đầy ác ý:

"Trông cô lẳng lơ thế này, có phải đã bị ba nuôi ngủ với cô rồi không... Á!"

Tiếng hét đột ngột của cô ta là vì tôi đang dùng tay cào mạnh vào rốn cô ta.

Là một người câm, tôi không thể cãi nhau với cô ta bằng lời, nên đành dùng hành động… hơi “đặc biệt” để chặn mồm cô ta lại.

Thẩm Thiên Thiên không chịu nổi kiểu hành xử kỳ quặc này, vung tay định tát tôi, nhưng bị tôi nhanh chóng bắt lấy tay, kéo cô ta nhảy một điệu vòng tròn đầy kỳ dị.

Ngay sau đó, tôi nhe răng cười với cô ta, ánh mắt như muốn nói:

“Đừng nói bậy, cô sắp gặp hạn lớn rồi.”

Tôi làm rối tóc mình, trợn trắng mắt, lùi lại, rồi bất ngờ nhảy lên, bò trườn như một con thú hoang, vừa kêu gào vừa lao thẳng vào cô ta.

Cô ta hoảng loạn hét lên khi tôi nắm lấy tóc cô ta, nhẹ nhàng giật một cái, nhưng điều đó đủ khiến một lọn tóc của cô ta bị kéo ra, để lộ một mảng da đầu bằng ngón tay cái.

Đau đến mức nước mắt cô ta trào ra, gương mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi – người vẫn đang bò trên sàn như một con khỉ hoang phát điên.



Thẩm Thiên Thiên, lần này cô biết mùi chưa?

Thẩm Thiên Thiên giờ đã chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện vu oan giá họa, cô ta quay người bỏ chạy ra ngoài.

Khi đến gần cầu thang, tôi bất ngờ nhảy phốc lên, bám chặt vào lưng cô ta. Thẩm Thiên Thiên theo phản xạ quay đầu lại, hốt hoảng đẩy tôi một cái.

Kết quả, tôi lăn xuống cầu thang.

Nhưng may mắn, Thẩm Minh Sơn, người vừa kéo ba mẹ đến hiện trường, đã nhanh tay đỡ lấy tôi.

Tôi thuận thế nằm gọn trong lòng anh trai, rên rỉ vài tiếng "ư ư," sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt đã hóa thành dáng vẻ yếu đuối, đáng thương không gì sánh bằng.

"Thẩm Thiên Thiên!"

Thẩm Minh Sơn ôm chặt lấy tôi, quát lớn về phía cô ta:

"Cô ác độc quá mức rồi! Như Nhiên đã nhường hết mọi thứ cho cô, tại sao cô vẫn không buông tha cho em ấy?!"

Thẩm Thiên Thiên c.h.ế.t sững tại chỗ.

Những lời đó vốn dĩ là kịch bản cô ta chuẩn bị để biện minh cho bản thân, vậy mà giờ lại trở thành câu buộc tội nhắm thẳng vào cô ta.

"Không phải… không phải như vậy…"

Cô ta lắp bắp, ánh mắt trở nên kích động khi nhìn về phía tôi:

"Là cô ta! Vừa thấy tôi vào phòng, cô ta đã phát điên! Thẩm Như Nhiên đúng là một kẻ tâm thần! Cô ta…!"

"Đủ rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.