Ngày thứ hai, Lý Hoài vẫn vào triều sớm như thường lệ, nhưng khi xe ngựa tiến vào cửa cung, lại bị Uất Trì Thiện Quang cản lại.
Uất Trì Thiện Quang thả người nhảy lên, trực tiếp tiến vào trong xe Lý Hoài, hắn phủi phủi mấy hạt sương sớm trên vai áo, nhìn Lý Hoài thở dài.
"Chuyện gì?" Lý Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, liền lại chằm chằm nhìn văn kiện trên tay.
Uất Trì Thiện Quang dăm ba câu liền đem chuyện Lý Thanh mượn rượu đùa giỡn Nguyên Tư Trăn nói ra, hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lý Hoài đổi sắc mặt, buông văn kiện trên tay xuống.
"Cũng may ta đến kịp thời." Uất Trì Thiện Quang tiếp tục nói: "Lý Thanh cũng không dám vượt khuôn khổ."
Lý Hoài mím môi không đáp, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ lo lắng, Uất Trì Thiện Quang chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe ngựa này chợt làm cho hắn có chút bất an.
Thật lâu, mới nghe Lý Hoài lạnh giọng nói: "Nàng có bị dọa?"
Uất Trì Thiện Quang vội vàng nói: "Sợ là chịu chút kinh hãi, ta thấy búi tóc của Vương phi đều tán, trách ta đến muộn."
Lý Hoài nhớ tới hôm qua khi Nguyên Tư Trăn hồi phủ, thật sự là tóc tai bù xù, hoá ra là bị cái thằng nhãi con Lý Thanh này chọc ghẹo. Lông mày hắn khẽ nhăn lại, sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bệ cửa sổ.
Trong lòng Uất Trì Thiện Quang cả kinh, khi Lý Hoài còn trong quân đội, cử chỉ như thế này chính là động sát tâm.
Thê tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thanh-than-xong-vuong-gia-tam-co-mat-tri-nho/1105877/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.