Hai người ngồi ngay ngắn ở hai đầu ghế sô pha.
Vừa rồi tổng giám đốc gõ cửa mạnh mẽ bảo nhiêu thì hiện tại lại cẩn thận bấy nhiêu. Hoạ sĩ chỉ quấn một chiếc khăn tắm nhưng dường như cậu chẳng cảm thấy bản thân có gì không ổn cả.
Tổng giám đốc không biết mình nên nhìn vào đâu, chỉ hận không thể móc mắt ra nhét vào túi quần. Nếu anh nhìn cậu thì có vẻ hơi bất lịch sự vì hoạ sĩ chỉ bảo muốn thử với anh thôi. Còn không nhìn thì... Anh muốn nhìn cơ.
Hoạ sĩ cũng hơi xấu hổ, nhưng đấy là cảm giác ngượng ngùng khi ngồi bên cạnh người mình thích.
Dù sao cậu cũng là chủ nhà, còn tổng giám đốc là khách, cậu hẳn nên nói gì đó trước, thế là nhịn đau đẩy cốc trà sữa khoai môn của mình sang mời: "Anh dùng trà đi."
"..." Lúc nhận cốc trà sữa, hai tay tổng giám đốc đụng phải đầu ngón tay cậu, anh cảm thấy trái tim mình như bị điện giật. "Hmm, em lạnh không?"
Hoạ sĩ 'À' một tiếng, "Em không thích mặc quần áo khi ở nhà." Cậu nở nụ cười, "Cho nên lúc tham gia ghi hình mới bị bệnh, còn bắt anh ở bên cạnh chăm nữa chứ."
"Nhớ mà nhớ mà."
Ngoài miệng tổng giám đốc đáp thế nhưng trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Mình phải nghĩ cách dọn vào nhà em ấy ở.
Trước đó, hoạ sĩ thuê chung nhà với anh họ, sau đó anh ấy chuyển công tác nên giờ chỉ còn mình cậu.
Phòng hoạ sĩ chẳng có gì đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-thanh-doi-trong-show-tinh-yeu/2748662/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.