Editor: Mứt Chanh
Là ghê tởm sao? Hình như lại không phải.
Tạ Quỳnh chỉ nằm ngửa mặt, nhìn Tạ Trọng Sơn từ từ vén tầng chăn gấm che giấu trên người mình thật cẩn thận.
Chàng quá chậm quá cẩn thận, chậm đến mức Tạ Quỳnh nhíu mày thúc giục: "Nhanh lên."
Trên người khô nóng khiến Tạ Quỳnh quên mất sự ngượng ngùng người con gái nên có, chỉ còn lại sự ngạo mạn sinh ra đã có của con gái nhà họ Tạ.
Nàng nhìn chằm chằm Tạ Trọng Sơn, cũng nhìn chằm chằm tay chàng nhẹ nhàng ấn lên chỗ sưng to trước ngực mình.
"Người đau không?"
Tạ Trọng Sơn cụp mắt, cuối cùng cũng đưa tay thăm dò vào trong ngực Tạ Quỳnh.
Chàng kéo vạt áo của nàng ra, nắm lấy chiếc áo lót kia, nhẹ nhàng nắm lầy bầu ngực mềm mại trơn bóng sáng như ngọc hiện ra dưới ngọn đèn dầu trong tay.
Vào tay mềm mại ấm áp như trong tưởng tượng của chàng vậy, nhưng cũng dính tay dính người hơn trong tưởng tượng của chàng.
Đây là vú của Trùng Nương, nơi này ngoại trừ chồng ra thì không thể để người khác nhìn thấy.
Trong đầu Tạ Trọng Sơn hiện lên cái ý niệm này, nhịn không được đã nở nụ cười.
"Đau, chỉ là, ngươi nhanh lên, tiếp tục..."
Tạ Quỳnh nghĩ mình nhất định là váng đầu, bằng không vì sao nàng sẽ ôn tồn mà nói chuyện với Tạ Trọng Sơn như vậy?
"Vâng."
Người con trai đã vượt đến trên eo nàng chỉ cụp mắt, tựa như đang buồn rầu đến tột cùng nên"Tiếp tục" làm sao.
Tạ Quỳnh cũng không biết tiếp tục là tiếp tục như thế nào, nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-than/902858/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.