Cái này cũng là làmcho có lệ, người phụ nữ ngừng một chút rồi từ từ đem bì thư thu về.Trong mắt anh thoáng qua sự lãnh khốc làm nhiệt độ trong phòng giảmxuống mấy độ.
Người phụ nữ tránh ánh mắt của hai người trẻ tuổi: “Vậy... lần sau mẹ trở lại thăm con.” Sau đó vội vã rời đi.
Cái quái gì thế này? Bà ta có tiền ăn mặc nhưng lại không có tiền cho con gái học hành, mướn phòng sao?
Ánh mắt của Thạch Đan Kỳ ảm đạm. Trần Cửu Hãn im lặng nhìn cô, không nói gì.
Một lúc sau, Thạch Đan Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn anh cười: “Cậu chờ tôimột chút.” Trần Cửu Hãn nhìn ra cô cười miễn cưỡng, chỉ gật đầu một cái, lấy món đậu hủ ra.
Từ chị của mình anh biết, từ khi còn đi họcThạch Đan Kỳ đã bắt đầu kiếm tiền sinh hoạt. Anh đã từng nghĩ tại sao cô đến Đài Bắc mà còn phải khổ cực như vậy, khả năng duy nhất là vì mẹ côấy cũng không giàu có gì. Có thể là vì muốn kiếm thêm thu nhập nên không thể ở chung với con gái.
Ai ngờ, hôm nay gặp mặt thì chuyện lại hoàn toàn không phải thế. Mẹ cô ấy có thiếu tiền thì cũng không phải do kinh tế khó khăn. Quần áo bà ta mặc trên người là quần áo của người làm vợ nhà giàu.
Ánh mắt của Trần Cửu Hãn lạnh băng. Anh có thểchịu được mẹ của Thạch Đan Kỳ vì nghèo quá nên không nuôi nổi cô nhưngkhông thể chịu được chuyện cô bị người khác ngược đãi.
Đợi một lúc lâu, Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-su-vo-trach-nhiem/2107200/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.