Chương trước
Chương sau
Cái này cũng là làmcho có lệ, người phụ nữ ngừng một chút rồi từ từ đem bì thư thu về.Trong mắt anh thoáng qua sự lãnh khốc làm nhiệt độ trong phòng giảmxuống mấy độ.

Người phụ nữ tránh ánh mắt của hai người trẻ tuổi: “Vậy... lần sau mẹ trở lại thăm con.” Sau đó vội vã rời đi.

Cái quái gì thế này? Bà ta có tiền ăn mặc nhưng lại không có tiền cho con gái học hành, mướn phòng sao?

Ánh mắt của Thạch Đan Kỳ ảm đạm. Trần Cửu Hãn im lặng nhìn cô, không nói gì.

Một lúc sau, Thạch Đan Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn anh cười: “Cậu chờ tôimột chút.” Trần Cửu Hãn nhìn ra cô cười miễn cưỡng, chỉ gật đầu một cái, lấy món đậu hủ ra.

Từ chị của mình anh biết, từ khi còn đi họcThạch Đan Kỳ đã bắt đầu kiếm tiền sinh hoạt. Anh đã từng nghĩ tại sao cô đến Đài Bắc mà còn phải khổ cực như vậy, khả năng duy nhất là vì mẹ côấy cũng không giàu có gì. Có thể là vì muốn kiếm thêm thu nhập nên không thể ở chung với con gái.

Ai ngờ, hôm nay gặp mặt thì chuyện lại hoàn toàn không phải thế. Mẹ cô ấy có thiếu tiền thì cũng không phải do kinh tế khó khăn. Quần áo bà ta mặc trên người là quần áo của người làm vợ nhà giàu.

Ánh mắt của Trần Cửu Hãn lạnh băng. Anh có thểchịu được mẹ của Thạch Đan Kỳ vì nghèo quá nên không nuôi nổi cô nhưngkhông thể chịu được chuyện cô bị người khác ngược đãi.

Đợi một lúc lâu, Thạch Đan Kỳ không có động tĩnh gì, anh mới quay đầu nhìn lại, lại thấy cô đang đứng trước lò vi ba, khóc.

“Ngoan, không sao.” Anh bước nhanh tới, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực.

Cô tựa vào trên bả vai của Trần Cửu Hãn, đột nhiên cảm thấy rất biết ơn vì cậu ta đang ở bên cô.

“Bà ấy là mẹ tôi.” Một lúc lâu sau, cô lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.

“Anh biết.” Anh ôm cô trở về ghế ngồi, ôm vào trong ngực mình.

“Bà ấy tới thăm tôi, thuận tiện hỏi tôi có thiếu tiền không...”

Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng.

Không cần cái bì thư mỏng kia thì anh cũng nuôi nổi cô. Anh nhận công việc gia sư là cũng vì cô.

Bản thân anh cũng không tiêu nhiều tiền, ăn mặc ở đều là dùng đồ của ngườinhà gửi lên, cho nên tiền làm gia sư hàng tháng anh đều bỏ vào tài khoản ngân hàng, sau đó đem thẻ ATM giao cho cô.

Lúc đầu Thạch Đan Kỳ không chịu nhận tiền của anh, nhưng anh không để ý, cậy mạnh bịt taikhông để ý đến cô. Bình thường Kỳ Kỳ cũng có đi làm thêm nhưng sinh viên vừa học vừa làm thì thu nhập không ổn định, có mấy lần cô thật sự kẹtquá cũng phải dùng đến số tiền trong tài khoản.

Lần đầu tiênTrần Cửu Hãn biết thật sự mình có thể “nuôi” cô thì trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn! Anh sẽ chăm sóc Kỳ Kỳ, vĩnh viễn sẽ không để cô chịu khổ.

Thạch Đan Kỳ thở dài, từ trong ngực Trần Cửu Hãn ngồi dậy, cúi đầu nhìn ngón tay mình, sâu kín mở miệng.

“Tôi là đứa bé mẹ vụng trộm với người ngoài sinh ra.” đ..''ll[[[qq

''dd

Trần Cửu Hãn ngẩn ra. Anh nghĩ ra rất nhiều trường hợp, bao gồm cả chuyện mẹ cô tái giá nên mới không mang cô theo, anh không nghĩ tới sự thật lạilà như vậy.

“Lúc mẹ tôi kết hôn tới năm thứ ba thì tình cảm vớichồng có vấn đề.” Thạch Đan Kỳ lạnh nhạt mở miệng, giống như câu chuyệnmình đang kể là chuyện xưa của người không quen biết: “Có một lần chồngbà ấy phải chuyển tới Đại Lục mà không dẫn bà ấy theo nên mọi chuyện rùm beng lên, mẹ tôi tức giận chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, thề lần này nhấtđịnh phải ly hôn với chồng.”

“Vừa lúc đó, bà ấy gặp lại mối tìnhđầu... mọi chuyện cứ diễn ra một cách tự nhiên.” Thạch Đan Kỳ giươngkhóe miệng: “Người tình của bà ấy cố gắng lấy lòng bà ấy, hơn nữa đồng ý sau khi ly hôn sẽ mang theo bà ấy đi nơi khác. Mẹ tôi chưa bao giờ đilàm, ở nhà thì dựa vào cha, cưới rồi thì dựa vào chồng, vốn là còn lolắng cho chuyện sau khi ly hôn nên không dám nói mọi chuyện ra. Hôm nayđã có người cam kết, bà cũng an tâm mà có quan hệ với người đó.”

“Ai ngờ, lúc bà ấy phát hiện mình mang thai không lâu thì người đàn ông kia bỏ chạy. Lúc ấy bà ấy luống cuống, bởi vì phát hiện quá muộn, phá thaisẽ rất nguy hiểm. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhân lúc chồng đi Đại Lục, mượn cớ chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, len lén sinh tôi ra.”

“Không lâuchồng bà ấy trở lại, bà ấy cũng vội vàng quay về, cứ như vậy, thần không biết quỷ không hay, cho tới bây giờ chồng bà ấy cũng không biết vợ đãtừng ngoại tình, còn sinh ra một đứa trẻ.” đl..///q//d//

Thạc Đan Kỳ nâng gương mặt tươi cười lên nhìn chăm chú vào Trần Cửu Hãn: “Bâygiờ cậu đã biết phụ nữ bọn tôi thật lợi hại phải không? Đàn ông ở bênngoài trộm sinh đứa không phải là chuyện gì lạ, phụ nữ ở bên ngoài trộmsinh đứa nhỏ, còn không bị phát hiện, đây mới gọi là có bản lãnh!”

Miệng cô cười nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ bi ai. Trái tim Trần Cửu Hãn đauxót, cúi đầu khẽ hôn chóp mũi của cô, cúi đầu an ủi cô.

“Mẹ tôikhông biết phải làm gì nếu rời khỏi chồng nên không thể làm gì khác hơnlà tiếp tục lừa gạt, ném tôi cho ông ngoại bà ngoại chăm sóc. Chồng củabà ấy kiểm soát tiền rất chặt nên mỗi tháng chỉ có thể len lén đưa chobà ngoại tôi phí nuôi dưỡng. Nhưng khi tôi được mười hai tuổi, ông bàngoại qua đời, bà ấy cũng không thể mang tôi về nhà nên lén mướn cho tôi một căn phòng, nuôi tôi ở bên ngoài.”dd.l..q..d''

“Lúc chồng bà ấy đi Đại Lục thì thức ăn trong nhà so với bình thường có nhiều hơn một chút, cuộc sống của tôi cũng tốt hơn một chút. Lúc ông ấy quay về thìlại phải thắt chặt chi tiêu, tiết kiệm sống qua ngày.” Cô kéo nhẹ khóemiệng: “Thật ra tôi nên cám ơn ông ấy, coi như là ông ấy cũng nuôi tôilớn.” ddllqqd

Cho nên cô mới không hề đề cập tới cha của mình.Cho nên cô mới không ở chung với người thân duy nhất. Cho nên nhiều năm qua anh chưa bao giờ gặp mẹ cô.

Anh nghĩ đến cô mới mười hai tuổi đã phải sống một mình thì ngực hừng hực lửa giận.

Một đứa bé nhỏ như vậy, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Lúc bịbệnh ai chăm sóc cô? Ở trường bị bắt nạt thì làm thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.