Đến bây giờ cô vẫn nhớ đến bóng dáng ấy. Bóng dáng Trần Cửu Hãn cô đơn dựa vào khung cửa, nhìn cô nở nụ cười trào phúng.
Thật may, là Trần Cửu Hãn không nói gì… nếu như, nếu như em ấy cố ý nói gìđó… Trần Cửu Tương vội vàng lao ra nói “Tới trễ tới trễ”, sau đó kéo côchạy...
"Này, cậu lại thất thần!" Bạn học ngồi kế bên vội vàng đẩy đẩy cô. chi co oooo lllqq'''''dd''''
Thạch Đan Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ.
"Sắp mười hai giờ!" Cô sợ hãi kêu: "Trần Cửu Tương đâu? Chúng tớ nên về rồi, tớ với cậu ấy cùng đi.”
"Hình như cậu ấy mới ra ngoài nói chuyện với hội trưởng? Nên bây giờ không có ở đây.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Sắc mặt của hội trưởng đột nhiêntái còn Trần Cửu Tương thì không thấy đâu.
"Hội trưởng, Cửu Tương đâu?" Cô vội vã tiến lên trước hỏi. truyen chi dang o ddddlllllq]]]]]dd
"… Cô ấy về trước rồi." Hội trưởng buồn bã nói.
"Cô ấy về trước?" Thạch Đan Kỳ kinh hãi. Cô đi chung xe máy với Trần CửuTương, bây giờ mười hai giờ rồi mà Trần Cửu Tương lại về trước thì côlàm sao về nhà đây?
Cô vội vã đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn xungquanh nhưng không thấy bóng dáng cừu nhỏ của Trần Cửu Tương. Thạch ĐanKỳ đứng ngây người ở đầu đường, không biết nên làm gì.
Phần lớnbạn học đều là đạp xe tới hoặc là đi nhờ xe bạn khác, dĩ nhiên là cũngsẽ về chung. Bây giờ “xe” của cô không thấy đâu, chẳng lẽ cô phải gọi xe taxi về sao?
Cô ngây ngẩn một hồi, cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-su-vo-trach-nhiem/104966/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.