Edit: meowluoi.
Sau khi Lưu thị nghe xong Tiếu Sắc nói, cười thầm hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Trương Tử Bộ nhìn bộ dáng Lư thị, nhịn không được mở miệng hỏi: “Lư thị, ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ta muốn nhìn ánh trăng đêm nay, ánh trăng hôm nay thật sự rất hoàn mỹ, có lẽ sau này ta không thể nhìn được nữa.” Lư thị nói xong, nói với Tiếu Sắc: “Đại nhân, có muốn nghe tiểu nữ kể ngắn gọn chuyện xưa hay không?”
Tiếu Sắc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lư thị, gật đầu mở miệng nói: “Bản quan thõa mãn nguyện vọng của ngươi.”
Lư thị nhắm mắt trầm tư một lát, nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta vốn là nữ nhi trong sạch, phụ thân ta làm buôn bán, một năm ta cùng phụ mẫu ngồi thuyền trở về cố hương, ai biết trời có mưa gió thất thường, thuyền đến chỗ giao giữa Chương Hà và Loan Hà lại gặp hải tặc.
Phụ mẫu cùng nha hoàn gã sai vặt toàn bộ bị gặp nạn, chỉ có mình ta nhảy xuống sông, xuôi dòng bồng bềnh mặc cho số trời. Khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở một hộ nông gia. Về sau biết được Lưu Đại gánh nước ở bờ sông cứu được ta.
Mẫu thân Lưu Đại chiếu cố ta, ta có thể sống nên rất cảm kích mẫu thân bọn họ. Năm đó ta chỉ có mười hai tuổi. Sau khi thân thể ta tốt hơn, vốn định rời Lưu gia trang, mẫu tử Lưu thị thịnh tình giữ ta lại, nói ta là đứa bé mồ côi ra ngoài không tiện, mẫu tử bọn họ sẽ nhờ người đi giúp ta hỏi thăm thân thích rơi xuống sông.
Ta cứ tưởng rằng gặp được người tốt trên đời, năm sau cũng chính là lúc ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-quan-huyen-dau-dia-chu/56118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.