Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
"Phải liếm nhiều mới có thể khử trùng tốt."
Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nghĩ may mà Đoạn Từ ngu ngốc, không phát hiện cậu muốn hút máu.
Bởi vì nước bọt của cậu mà vết thương nhỏ của Đoạn Từ rất nhanh liền khép lại, vị ngọt trong miệng cũng biến mất.
Lâm Dữ tri kỷ cầm khăn giấy giúp Đoạn Từ xoa ngón tay:
"Được rồi."
Tất cả mọi người đều vội vàng đổi chỗ ngồi, nên không có ai phát hiện động tác nhỏ của hai người bọn họ.
Đoạn Từ nhìn ngón tay trỏ của mình, tựa như còn sót lại nhiệt độ trong khoang miệng của bé con.
Mềm mại ấm áp.
Khó có thể kiềm chế.
Hắn mím môi, nhìn chằm chằm Lâm Dữ, hỏi:
"Cậu thường giúp người khác khử trùng vết thương như vậy sao?"
Lâm Dữ lắc đầu: "Không có."
Máu của bọn họ không ăn ngon.
"Cậu là người đầu tiên."
" Người đầu tiên", ba chữ này cứ xoay tròn trong đầu của Đoạn Từ, vui mừng không thể kiềm chế được xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Dữ nói:
"Không thể làm chuyện này với người khác, rõ chưa?"
Nói xong, hắn còn bổ sung: "Có rất nhiều người không thể tiếp thu được cách khử trùng này."
"Thế nhưng tôi không giống thế, tôi rất truyền thống."
Hãy khử trùng cho tôi như thế này thật nhiều!
Lâm Dữ không hoài nghi chút nào: "Được."
Cái này cũng hợp ý cậu!
Vào lúc này, hai người hiếm khi có ý tưởng giống nhau —— Có vết thương nhiều hơn nữa thì tốt rồi!
Đoạn Từ lật qua lật lại ngăn kéo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-o-se-bi-can/1753508/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.