Phía chân trời đã được tia nắng nhuộm một tầng kim quang, xuyên qua tầng mây, từng tia nắng chiếu lên mái cong trên nóc nhà của cung điện.
Sở Dịch đang nửa quỳ trước mặt đế vương, bị người ngồi trêи ngôi cao trầm mặc đánh giá.
Trong đại điện đốt hương tỏa mùi nồng đậm, nếu ngửi lâu sẽ phát hiện hương này hơi ngọt. Sở Dịch rũ mắt, xoay tròng mắt nhìn thấy đến một sợi khói nhẹ đang tiêu tan, mà tay hoàng đế thì đang nhẹ vỗ lên lư hương này.
"—— lui binh sao?" Trong đại điện yên tĩnh cuối cùng cũng có giọng nói.
Sở Dịch thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân mình trả lời: "Vâng, bệ hạ uy chấn bốn phương, người Đàn Nhị nào sao dám đối địch với Triệu Quốc chúng ta. Bọn họ chẳng qua chỉ muốn cướp bóc chút ít nơi biên cương, tìm chút lương thực cho đầu xuân."
Người Đàn Nhị vốn là một dân tộc du mục quy thuận Triệu Quốc. Nhưng khi tình hình của Triệu Quốc và mấy nước lân cận ngày càng căng thẳng, mấy năm chinh chiến liên miên thì dã tâm của người Đàn Nhị càng ngày càng lớn, cuối cùng bọn chúng muốn chiếm cả đất của Trung Nguyên.
Đáng tiếc là binh lực không đủ nên bọn chúng thường bị Triệu Quốc đánh tới mức co đầu rút cổ phải cầu hòa.
Võ Đế nghe hắn thổi phồng thì ý cười nhịn không được nổi lên trêи khuôn mặt già nua: "Người Đàn Nhị vừa mới lui binh thì ngươi đã gấp rút từ Thượng quận trở về, đó là vì cái gì?"
Sở Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ninh-truong-cong-chua/2472036/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.