Sở Dịch mang theo một ngàn tinh binh chạy một đường đến ngọn núi có phong hỏa đài (trạm gác dùng để đốt lửa truyền tin) kia. Sau đó bọn họ phân làm mười đội nhanh chóng leo lên núi.
Lúc đi đến sườn núi, một binh lính nhanh chóng chạy qua, chân giẫm phải cành khô vang lên tiếng rung động. Hắn cao giọng bẩm báo: "Tướng quân, phía trước phát hiện thi thể thân binh của công chúa!"
Một câu này khiến tim hắn lại vọt lên đến họng.
Trên đường bọn họ đã phát hiện dấu chân hỗn độn, phải có đến 60, 70 người nhưng số người bên Triệu Nhạc Quân chỉ có tầm 20 người! Bên cạnh đó còn có móng ngựa, đa phần đều đã bị người ta dùng đất che lấp. Bọn họ cẩn thận xem xét thì phát hiện bên trêи còn có dấu mũi tên và vết máu.
Bọn họ lần theo vết máu thì tìm được lên núi này. Nhưng ở chân núi không thấy ngựa đâu, cũng không có thi thể. Đáy lòng Sở Dịch còn mang hy vọng mọi người đều bình yên thế mà hiện tại đã tìm thấy thi thể.
Hắn trầm mặt, đi theo binh lính kia đến chỗ hắn thì quả nhiên tìm thấy thi thể thân binh của Triệu Nhạc Quân.
Người kia không biết lăn lộn ở đâu mà khắp người đều là bùn, cả người vẫn mềm!
Hắn chết chưa lâu!
"Tiếp tục chia ra tìm kiếm!" Sở Dịch đứng thẳng, nhìn một mảnh núi rừng xanh ngắt. Sau đó hắn tự mình mang theo một đội người đi về phía phong hỏa đài.
Một đường đi lên, thi thoảng hắn lại nghe thấy tiếng người báo phát hiện thi thể, chẳng những có thân binh của Triệu Nhạc Quân mà còn có cả người Hồ.
Sở Dịch cảm thấy ngực bị đè nén. Triệu Nhạc Quân khẳng định đã tới nơi này!
Đến khi đi vào bên cạnh phong hoả đài dày đặc khói, Sở Dịch thấy càng nhiều binh lính bị sát hại hơn. Có Cơ gia quân, có thân binh của Triệu Nhạc Quân, còn có người Hồ.
Nhưng những người này rõ ràng đã chết lâu, thân thể đều cứng đờ. Binh lính của Cơ gia quân còn chết lâu hơn nhưng người kia nhiều!
Điều này nghĩa là người hồ đã trộm tới đây mấy hôm trước. Thế mà tuần phòng của bọn họ lại không phát hiện ra!
Trái tim Sở Dịch nảy lên thình thịch, dưới chân hỗn độn, đi khắp một lượt phong hỏa đài. Khi không phát hiện ra hình bóng quen thuộc kia thì cả người hắn mới thả lỏng, dựa vào một bên tường đá.
Không thấy Triệu Nhạc Quân thì trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, nhưng lúc sau lại ngẩng đầu nhìn trời xanh, trong mắt toàn là mờ mịt.
Không thấy nàng trên phong hỏa đài, vậy nàng đã đi đâu? Những người này chết đã lâu, vậy ai là người châm lửa trong lúc mấu chốt này?
Nghĩ đến nàng mất tích hai ngày này, nếu nàng tự dự và bình an thì nhất định đã có thể trở lại Cơ gia quân, ấy vậy mà nàng lại chưa về.
Trong hai ngày, không biết nàng có mang theo lương khô không?
Nghi vấn cứ liên tiếp nảy lên, mỗi một câu hỏi đều khiến huyệt thái dương của Sở Dịch nảy lên, bất an trong lòng cũng khuếch tán.
Núi rừng bên dưới đột nhiên có đọng tĩnh, chim bay náo loạn, tiếng binh khí va chạm leng keng mơ hồ truyền đến. Hắn lập tức đứng thẳng, nhìn ra xa.
—— gặp người Hồ sao?
Mắt Sở Dịch lộ ra hằn băng, tay cầm chuôi kiếm, nhấc chân muốn xuống núi. Nhưng mới vừa bước được một bước thì tầm mắt hắn lại dừng trên phong hỏa đài vẫn bốc khói lửa mịt mù.
Chỗ này có năm đài đốt lửa nhưng chỉ có ba cái đang cháy. Đây là vì người đốt lửa không có thời gian nên chỉ đốt được ba cái thôi sao?
Dưới chân núi có thi thể binh lính vừa mới chết, bọn họ lại gặp phải người Hồ, chỉ có ba đài lửa được đốt......
Hắn bỗng nghĩ tới cái gì, lập tức lùi ra sau vài bước, ngẩng đầu nhìn phong hỏa đài cao hai thước, sau đó nhấc chân leo lên.
Hắn mang theo hy vọng nhìn vào trong đài, nhưng chỉ thấy cỏ khô và vật liệu dẫn cháy trong đó. Hắn lại nhanh chóng nhảy khỏi đài, đi tới cái thứ hai chưa đốt lửa nhưng vẫn chẳng thu được gì.
Hắn vốn tưởng Triệu Nhạc Quân sẽ ẩn thân ở bên trong, nhưng nếu hai ngày liên tiếp không có tiếp viện thì đừng nói là nữ tử, đến nam tử còn khó leo lên trêи này.
Sở Dịch thất vọng mà nhảy xuống, tiếng đánh nhau bên dưới cũng đã nhỏ dần, hẳn là người Hồ đã bị khống chế.
Hắn quay đầu lại nhìn quanh mấy đài lửa, trước mắt chỉ có thể hy vọng hỏi được gì đó từ trong miệng đám người Hồ kia.
Nhưng một cái liếc mắt này khiến hắn phát hiện ra có gì đó không đúng. Tầm mắt hắn bình thản, đảo qua một mảnh cây cối ở không xa. Bụi cây kia ở ngay cạnh sườn dốc, vây quanh nó là mộc lan. Hẳn là người ta sợ lúc tuần tra có người trượt chân rơi xuống nên mới trồng cây ở đó để chặn.
Nhưng duy nhất ở chỗ đài lửa không cháy kia lại không thấy mộc lan đâu. Áo choàng của hắn bị gió thổi sàn sạt, bước chân cũng không chịu khống chế mà chạy tới bên kia.
Binh lính thấy hắn đi đến chỗ nguy hiểm thì vội gọi tướng quân. Nhưng đi được hai bước Sở Dịch lập tức chạy như bay đến. Binh lính thấy hắn giống như điên cuồng mà duỗi tay ra nhổ đống cây kia, tay dính đầy bùn đất thì kỳ quái đến mức hai mặt nhìn nhau.
Sở Dịch vừa nhổ hết mấy cái cây vướng víu kia thi đã lập tức dối mặt với triền núi chênh vênh. Chỉ cần hắn hơi không để ý là sẽ lăn xuống dưới.
Nhưng trước mắt hắn chỉ nhìn thấy một mảnh cây cỏ này, tiếng gió bên tai không biết từ khi nào đã biến thành cuộc đối thoại với Triệu Nhạc Quân nhiều năm trước trên nền tuyết.
"Sở Dịch, ta nghe người khác nói nếu lạc đường ở nơi tuyết lạnh thì có thể đào tuyết chôn mình bên dưới để giữ ấm đúng không?"
"Ai lừa gạt công chúa thế? Nếu làm thế thì sẽ đông chết! Nhưng lúc bị người truy kích thì có thể dùng cách đó để tránh né một lúc."
Triệu Nhạc Quân đứng ở nơi tuyết đọng cười tự nhủ: "Vậy về sau ta mà gặp nguy hiểm thì sẽ chôn mình ngay tại chỗ."
...... Tay Sở Dịch đụng phải một gốc cây dại, đống cây trong tay hắn rơi xuống, cả trái tim hắn đều thắt lại, cánh tay vung lên, lại một đám cây dại nữa đổ xuống.
Bọn lính vây quanh lại nhìn tướng quân của bọn họ cả người dính bùn đất, đôi tay nhanh chóng đào đất mềm.
Rất nhanh, một mảnh áo choàng đen lộ ra, tiếp theo là một mảnh tay áo. Hốc mắt Sở Dịch nóng lên, thật cẩn thận mà gạt áo choàng ra, khuôn mặt nằm nghiêng của của Triệu Nhạc Quân lộ ra, nàng nhắm mắt, hô hấp mỏng manh.
Hắn vội vàng đem lớp đất mỏng trên người nàng đào hết lên, sau đó bế người từ trong hố lên.
Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nàng thật chôn chính mình xuống.
Sở Dịch ôm người vào trong lòng, cố lau vết bùn đất trên mặt nàng nhưng tay hắn cũng toàn đất nên ngược lại khiến mặt nàng càng bẩn hơn.
Hắn nhìn vết bẩn kia, nhếch miệng cười lặng lẽ. Hắn cứ ngồi dưới đất như thế, gió thôi qua mới phát hiện áo trong của mình đều đã mướt mồ hôi.
Nhưng có người trong lòng sưởi ấm hắn, gió núi có lớn hơn nữa cũng không khiến hắn cảm thấy rét lạnh.
—— nàng thật là to gan. Nếu hắn không phát hiện ra điều khác thường thì sao? Nếu nàng đói đến ngất xỉu rồi cái lỗ thông khí kia bị lấp thì sao?
Sở Dịch nghĩ mà thấy sợ hãi từng trận, cánh tay ôm nàng cũng dùng sức nhiều hơn.
"...... Sở lang, ta khát." Tiếng nói cực nhỏ mơ hồ phát ra từ miệng nàng.
Giọng nàng nhẹ đến mức hắn còn tưởng đó là ảo giác.
Sở Dịch rũ mắt nhìn nàng thấy Triệu Nhạc Quân vẫn nhắm mắt, đôi môi khô nứt. Hắn lập tức cởi túi nước bên người mình xuống ngậm một ngụm rồi nhẹ nhàng đút cho nàng.
Bọn lính sôi nổi xoay người, trong lòng cũng trút được gánh nặng mà cười.
- --------------------
Lúc Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở lại quân doanh ở Thượng Quận. Nàng muốn ngồi dậy nhưng đầu váng mắt hoa, mà người cũng mềm như bông.
Nàng đành phải nằm xuống, không bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, giọng Sở Dịch cũng truyền đến.
"Trưởng công chúa đã tỉnh chưa?"
Ngân Cẩm nhắm mắt theo đuôi hắn vòng qua bình phong nói: "Mới vừa rồi nô tỳ xem thì công chúa chưa tỉnh."
Chờ hai người đi đến trước mặt thì đã thấy nàng mở mắt. Ngân Cẩm lập tức lộ vẻ vui mừng, kích động mà gọi công chúa: "Ngài đã tỉnh!"
Triệu Nhạc Quân muốn nói chuyện nhưng khi há mồm thì chỉ có tiếng khàn khàn rên rỉ. Ngân Cẩm lập tức xoay người đi rót nước.
Sở Dịch mặc áo bào, trên đó còn dính máu, sát khí lạnh thấu xương. Hắn hẳn là mới trở về từ chiến trường. Hắn đứng ở trước giường, yên lặng chăm chú mà nhìn nàng.
Nàng cũng trầm mặc không nói gì. Đột nhiên nàng không biết phải nói cái gì trước.
Cũng may Ngân Cẩm quay lại rất nhanh giúp hóa giải không khí xấu hổ này. Nàng ta cẩn thận đỡ Triệu Nhạc Quân dậy, đút nước cho nàng uống. Nàng ta nghẹn ngào nói: "Công chúa, chúng ta đều sắp bị ngài dọa mất hồn rồi."
Triệu Nhạc Quân chậm rãi uống ngụm nước, cuối cùng cũng thông cổ họng mà trấn an nha hoàn của mình: "Không phải ta vẫn tốt sao." Giọng nàng vẫn khàn khàn khó nghe.
Sở Dịch nhìn hai chủ tớ dựa vào nhau thì xoay người đi ra ngoài một lát, sau khi trở về hắn đi đến cuối giường cởi chiến giáp, và thanh kiếm đeo trên người.
Ngân Cẩm đút nước cho nàng xong thì lau nước mắt đứng dậy muốn đi tìm cho nàng chút đồ ăn.
"Ta đã dặn người đi làm rồi." Sở Dịch nói xong thì ngồi vào vị trí vừa rồi của Ngân Cẩm.
Nam tử hán vừa rồi còn mang theo lạnh lẽo, nay vừa cởi áo giáp ra thì khuôn mặt lập tức ôn hòa hơn nhiều.
Ngân Cẩm bị hắn chiếm chỗ thì méo miệng. Nhưng nghĩ tới hắn có công đem công chúa về nên nàng ta cũng thời lui ra phía sau bình phong.
"Thân binh của nàng đều không sống sót được." Hắn suy tư một lát mới mở miệng, tầm mắt vẫn nhìn nàng không chuyển.
Triệu Nhạc Quân bị hắn nhìn đến mức cả người không được tự nhiên. Nàng từ từ thở dài một hơi: "Bọn chúng có cung tên, phục kích trước sau, lại bắn chết ngựa của chúng ta. Chúng ta bị buộc phải leo lên núi. Khi đó ta biết mình khó thoát một kiếp đó nên trước tiên đã đốt lửa trên phong hỏa đài, nhưng chưa kịp đốt thì đã bị đuổi tới."
"Có người cản phía sau nên ta và năm thân binh cùng đi trốn. Người Hồ vài lần đã suýt tìm ra chúng ta, sau đó chúng ta còn nghe thấy bọn họ nói với nhau chuyện công thành trước. Không có ngựa nên chúng ta cũng không kịp ra khỏi núi để báo tin, vậy nên mọi người đơn giản là ẩn náu hai ngày, lại đi châm lửa."
"Bọn họ bảo ta nhân lúc lửa cháy mà chạy trốn, nhưng ta biết mình không có đủ thể lực nên cũng theo bọn họ lên núi."
May mắn chính là trên núi không có người Hồ, bọn chúng chắc hẳn không đoán được các nàng sẽ chạy lên núi. Lúc đó nàng lại nhớ đến phương pháp chôn chính mình để tránh nguy hiểm.
Có người nhìn thấy lửa hiệu hẳn sẽ chạy tới, nhưng nàng vừa đói vừa mệt nên lúc hắn tới thì nàng không cẩn thận ngủ mất.
Nếu hắn không đến, nàng tỉnh ngủ biết bên ngoài an toàn thì sẽ tự mình bò ra tìm đường trở về.
"—— bọn chúng biết hành tung của nàng."
Sở Dịch nghe nàng thuật lại chuyện suýt chết thì cái loại lo lắng khi biết nàng mất tích lại quẩn quanh cả người hắn.
Triệu Nhạc Quân không phủ nhận lời hắn nói. Khéo như thế thì chỉ có thể có kẻ theo dõi. Có thể lúc nàng tới bắc địa đã có người Hồ theo đuôi rồi.
Nàng muốn hỏi tình huống bên ngoài thế nào rồi nhưng đúng lúc này lại có binh lính đưa đồ ăn đến. Ngân Cẩm nhanh chóng bưng cháo đến trước mặt nàng.
"Công chúa, hai ba ngày ngài chưa ăn cơm nên giờ chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm."
Đói bụng mấy ngày nên giờ chỉ có một chén nhỏ cháo cũng làm Triệu Nhạc Quân cảm thấy thèm.
Sở Dịch duỗi tay bưng bát cháo. Ngân Cẩm nhìn cái tay không của mình, nghẹn khuất mà lui ra khi bị đoạt việc lần thứ hai.
Nam nhân ngồi ở đầu giường cũng không nói nhiều, chỉ để nàng dựa vào vai mình, thổi nguội cháo rồi đút cho nàng. Tâm tình hắn nhẹ nhàng sung sướng.
Mùi cơm ở phía trước, Triệu Nhạc Quân cũng không phải kiểu hay xấu hổ vì thế nàng thản nhiên ăn đồ hắn đút. Phải để bản thân no trước mới tính.
Nhưng nàng mới ăn được một nửa thì hắn đã ngừng. Lúc nàng nhìn nhìn cái chén, hắn giải thích: "Nàng nghỉ ngơi ba mươi phút rồi ăn tiếp, nếu không dạ dày không chịu nổi."
Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Một ánh mắt bình tĩnh lại khiến trong lòng nàng nhảy lên, nhớ đến lúc trên núi hình như nàng đã gọi hắn là Sở lang.
Nàng quay mặt đi nhưng một bàn tay lại vươn đến dừng trên cái cằm nhọn của nàng, kéo nàng quay mặt lại. Động tác này thật sự quá bá đạo.
"Vì sao nàng không nói với ta nguyên nhân hòa li?"
Trái tim Triệu Nhạc Quân vốn đã đập lung tung nay còn đập nhanh hơn. Hàng mi dài của nàng rũ xuống, hẳn là Ngân Cẩm đã nói cái gì nên hắn bây giờ đang đòi một lời giải thích.
"Gia Ninh, vì sao nàng không nói với ta?" Sở Dịch lặp lại câu hỏi.
Triệu Nhạc Quân túm lấy chăn, dưới sự ép hỏi của hắn nàng nhẹ nhàng cười một chút, sau đó nhìn thẳng vào hắn nói: "Bởi vì khi đó ta hận ngươi cưỡng bách ta. Chúng ta chia tay là cách tốt nhất, chẳng có gì để phải giải thích cả."
Nếu hắn đã biết lại muốn nghe sự thật thì cũng chẳng có gì để cất giấu.
Sở Dịch nghe thấy thì ánh mắt lập tức nháy lên, tay vừa động lại chậm rãi buông nàng ra, để xuống bên gối nắm chặt.
Đó là chuyện hoang đường cũng là chuyện hắn hối hận nhất. Hối hận chôn sâu trong lòng lại dâng lên, lòng bàn tay hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này bên tai có tiếng vang nho nhỏ, đó là do nàng nằm xuống giường. Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Hắn nhắm mắt cảm nhận không khí áp lực này, đôi mắt ngập nước của nàng ngày đó lại hiện ra trước mắt hắn, vô cùng bi thương.
Đây mới là hố sâu mà bọn họ chưa thể vượt qua được.
"Gia Ninh, ta còn có thể được nàng tha thứ không?" Mãi lâu sau hắn mới khàn giọng lên tiếng.
Triệu Nhạc Quân không lên tiếng ngay. Lúc hắn đã chờ đến mức sắp thành lão tăng già thì nàng mới mờ mịt đáp: "Ta cũng không biết."
Nàng biết hắn đối xử tốt với mình, nhưng nàng cũng không biết phải làm sao để tiếp nhận hắn một lần nữa.
Cơ thể căng chặt của Sở Dịch lại thả lỏng. Ít nhất nàng không từ chối thẳng, cho nên hắn vẫn có cơ hội không phải sao?
Triệu Nhạc Quân nằm đó, kéo chăn trùm lên đầu, bọc bản thân trong bóng đêm. Sở Dịch cũng không đi, cứ thế ngồi ở đó chờ qua ba mươi phút mới bưng chén ra ngoài, sau đó mang theo cháo đã được hâm nóng trở về.
"Ăn xong hẵng ngủ tiếp." Hắn kéo kéo cái chăn trên đầu nàng.
Kỳ thật Triệu Nhạc Quân không ngủ, cũng không ngủ được. Trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ đến câu hỏi của hắn.
Những gì trải qua gần đây nhiều hơn những gì hai vợ chồng họ trải qua trong hai năm. Hoạn nạn mới thấy chân tình nhưng trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, khiến mỗi lần nàng nhớ đến thì chỉ muốn né tránh.
Triệu Nhạc Quân thở dài một tiếng, cũng không để hắn phải thúc giục đã tự mình ngồi dậy đón lấy bát cháo.
Hắn không ngăn nàng mà ngồi bên cạnh như cũ nhìn nàng ăn xong cháo.
"Ta phải về bắc địa." Nàng thở phào một hơi sau đó đưa chén trả về đồng thời quyết định. Không biết tình hình chiến đấu ở bắc địa thế nào.
Sở Dịch không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: "Không được."
Nàng nhíu mày, Sở Dịch đón lấy cái chén để sang một bên rồi đứng lên.
"Nàng không cần lo lắng cho bắc địa, chỉ cần an tâm ở đây dưỡng thương. Ta sẽ không để lão tướng quân phải mạo hiểm, cũng sẽ không để cháu nàng phải rơi vào nguy hiểm. Gia Ninh, nàng hãy tin ta một lần nữa."
Giọng hắn lanh lảnh, giống như mang theo quyết tâm sắt đá. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng sáng quắc, làm cả doanh chướng ảm đạm cũng sáng bừng.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn một lát rồi vẫn xốc chăn muốn xuống đất. Bàn tay to rộng của hắn ấn lên vai nàng, hơi dùng sức để nàng không thể rời giường.
Hắn cong lưng, kiên định nói bên tai nàng: "Quân Quân, nàng tin ta thêm một lần nữa."
Hơi thở nóng bỏng của hắn chui vào trong tai khiến người ngón chân nàng cuộn lại. Lúc nàng còn chưa kịp tránh lui thì hô hấp ấm áp bên tai đã rời đi.
Sở Dịch mặc áo giáp, đeo bội kiếm bên hông sau đó xoay người bước đi. Trước khi đi hắn còn dặn nha hoàn phải chăm sóc cho nàng, không thể để nàng ra khỏi quân doanh. Giọng hắn giống như truyền đến từ nơi xa xôi nào đó, khiến nàng hơi hơi hoảng hốt.
Sở Dịch ra đến ngoài thì lập tức điều binh. Phó tướng nghe vậy thì kinh ngạc không thôi. Có người hoảng loạn hỏi: "Tướng quân, lúc này dùng hết toàn bộ binh lực sao, triều đình mà biết thì có phải sẽ không hay không?!"
Hắn đứng trước dư đồ thật dài, trầm ổn thong dong nói: "Bọn họ biết thì sao, chúng ta cùng Cơ gia thu phục bắc địa, đuổi người Hồ ra khỏi bắc địa. Cho dù là hoàng đế thì cũng phải cố kỵ binh lực của cả hai bên. So với thấp thỏm bất an thì không bằng chúng ta cố một lần!"
Hắn muốn đem mọi người hắn muốn bảo hộ kéo đến dưới cánh chim của mình!
Đám phó tướng nhóm nhìn nhau, trong mắt ai cũng là ý chí chiến đấu hừng hực.
Rất nhanh Sở Dịch đã bàn xong kế hoạch hành quân, lại cho người đưa tin về cho người của hắn ở Lạc Thành. Sau đó hắn âm thầm rời khỏi Thượng Quận.
Từ lúc hắn rời đi Triệu Nhạc Quân dựa vào đầu giường nghĩ hắn muốn làm gì, cũng lo lắng cho ông ngoại nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]