Hai tên nam nhân không chịu giữ miệng bị đuổi đi rồi Triệu Nhạc Quân mới thở dài một hơi. Nàng quét mắt qua cái chân dê trên bàn, lấy một miếng chậm rãi nhai.
Đậu Chính Húc đuổi người đi rồi thì lộn lại cầm một phong thư đưa từ trong cung ra.
Triệu Nhạc Quân đón lấy và phát hiện đó là mật thám nàng an bài bên cạnh Trần Hậu trong cung. Có thể là vì tình huống khẩn cấp nên thư được viết trên một mảnh váy được xé xuống. Nhưng khiến nàng kinh hãi hơn nữa đó bức thư này được viết bằng máu.
Trong lòng nàng có cái gì đó nảy thịch lên, ý nghĩ thứ nhất là có phải Trần Hậu động tay với Thái Tử không.
Sau khi nhanh chóng nhìn một lần, cả người nàng lạnh lên vì khẩn trương không thể hòa hoãn lại thậm chí càng sợ đến nỗi tay cũng run lên. Trong thư có nói đến Thái Tử nhưng không phải chuyện hắn có gì ngoài ý muốn mà là việc hắn trả thù Trần Hậu nên hạ độc khiến Trần quốc trượng bị câm, lại còn chặt một ngón tay của ông ta đưa cho Trần Hậu làm......
Nàng giật mình một cái, lập tức đứng dậy.
Đậu Chính Húc thấy thần sắc nàng không đúng thì vội vàng ngăn cản hỏi: "Công chúa, trong cung xảy ra chuyện gì sao? Có cần chỉnh quân không?!"
Trong phủ công chúa đều là tinh binh, mặc dù chỉ cần mấy trăm cũng vẫn đủ để xông vào cấm cung!
Triệu Nhạc Quân nắm chặt bàn tay thấm mồ hôi, thần sắc ngưng trọng nói: "Thái Tử không có việc gì."
Lúc này Đậu Chính Húc càng khó hiểu hơn nhưng nàng đã xoay người gọi Ngân Cẩm tới giúp mình thay quần áo.
Nàng muốn tiến cung.
"Công chúa...... Cổ áo không thể hoàn toàn che dấu vết." Ngân Cẩm thay xong quần áo cho nàng thì nhìn mấy vết bầm trên cổ nàng có chút khó xử nói.
Đêm qua rốt cuộc phát sinh cái gì bọn họ đều không rõ lắm nhưng bọn họ khẳng định vết thương của công chúa liên quan đến trong cung.
Nếu nàng cứ thế tiến cung thì bọn họ tự nhiên sẽ lo lắng đồng thời muốn khuyên nàng.
Mà mặt Triệu Nhạc Quân cũng thay đổi vài lần, huyết sắc không còn gì. Nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi đi tới trước gương đồng nhìn nhìn.
Dấu tay kia quả thật chướng mắt, nếu bị đế vương thấy thì có khả năng lớn nàng sẽ bị ngờ vực.
Nhưng Thái Tử...... Nàng lôi kéo cổ áo, sau đó để Ngân Cẩm lấy áo choàng tới.
Nàng không cởi áo choàng là được, nếu đế vương muốn truyền nàng tới gặp thì nàng cũng không sợ.
Ngân Cẩm thấy khuyên không được thì chỉ có thể thương nghị với Đậu Chính Húc để hắn tự mình đi theo.
Trong cung có cài người của bọn họ, chỉ cần hắn thấy tình huống không đúng thì có thể kịp thời chạy tới bên người công chúa.
Đậu Chính Húc nhíu mày gật đầu, tự đánh xe đưa Triệu Nhạc Quân đến trong cung.
Ở trong Đông Cung, Thái Tử đang nghe tâm phúc bẩm báo tình huống thẩm vấn của Trần quốc trượng ở trong tù.
Ông ta bị câm nhưng tay vẫn không phế hẳn, chỉ có một ngón tay bị chặt đương nhiên vẫn đủ để ông ta viết chữ.
Nhưng Trần quốc trượng đâu có phải kẻ dễ nhận tội như thế. Ông ta ngược lại viết đầy trên giấy những lời mắng chị em họ tàn hại trung lương, muốn đế vương thay ông ta làm chủ.
"Chậc." Thái Tử bật cười, đôi mắt nhìn quanh lộ ra sắc bén, "Còn muốn cáo trạng nữa đấy. Để ông ta đi cáo trạng, hiện tại ông ta càng thống khoái thì lúc sau chết càng thảm."
Thị vệ tâm phúc kia nhấp môi lại nghe thấy hắn dặn dò: "Đem mấy thứ chúng ta thu được mấy năm nay trực tiếp giao cho quan viên thẩm án, đừng khó xử bọn họ."
Trần quốc trượng không nói thì hắn giúp đỡ là được. Đây không phải việc gì khó.
Thị vệ đáp vâng.
Đúng lúc này bên ngoài truyền vào tiếng báo Triệu Nhạc Quân đến.
Cổ Thái Tử đúng lúc này lại ngứa, trong miệng là mùi máu lan ra. Hắn không vội mà bịt miệng cố nuốt ngụm máu kia xuống. Lúc Triệu Nhạc Quân đi vào trên mặt hắn đã là tươi cười.
"A tỷ, sao ngài lại tới đây?"
Triệu Nhạc Quân nhìn thấy gương mặt tươi cười của em trai lại nghĩ đến việc hắn làm với Trần Hậu thì hốc mắt chua xót.
Nội thị hầu hạ bên trong đều bị đuổi ra ngoài, cánh cửa cũng bị khép lại, trong phòng lúc này chỉ có hai chị em.
"Đệ tốn công sức làm mấy việc đó làm gì?!" Triệu Nhạc Quân một đường tới đều muốn trách cứ nhưng cuối cùng lại chỉ nói được một câu này.
Lúc còn nhỏ em trai nàng từng rơi xuống nước một lần. Vốn hắn đã ốm yếu từ trong bụng mẹ nên sau lần đó hắn thường suy yếu đến độ hô hấp cũng giống như phải cố sức.
Thái y từng nói hắn không thể mệt nhọc, nếu không sẽ khó có thể thành niên. Ngần ấy năm nàng đều cẩn thận sợ sự tình trên triều khiến hắn phiền nhiễu khiến thân thể hắn vất vả lắm mới dưỡng được lại lụn bại.
Thái Tử nghe vậy thì càng tươi cười sáng lạn nói: "Cái này thì có gì mệt nhọc? Chẳng qua đệ chỉ há mồm dặn một tiếng. Hơn nữa, a tỷ của đệ mà đệ còn không che chở thì đệ còn che chở ai? A tỷ, đệ đệ cũng có thể che chở ngài...... Ngài không cao hứng sao?"
Trong mắt thiếu niên đều là chân thành, Triệu Nhạc Quân đỏ mắt, cứ thế mà khóc.
Thái Tử thấy nàng khóc thì nhảy dựng, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng. Chị gái hắn là người kiên cường, cho dù khổ cũng cố cắn răng chống đỡ, nào có từng bị bức bách thành thế này!
Trong lòng Thái Tử vừa hận vừa vội, hận không thể tự mình mọt đao làm thịt nữ nhân độc ác kia!
Khóe mắt thiếu niên đỏ đậm, còn cố duy trì tươi cười trên mặt, đem mọi sắc bén đều giấu bên dưới nụ cười kia.
"...... A tỷ vui." Triệu Nhạc Quân trở tay lau nước mắt trêи mặt mình, cũng cười với em trai nói, "Nhưng đệ không được vì những việc này mà hao tổn tâm sức. Trần gia nhất định phải sụp đổ, sẽ dập nát đến không thể tồn tại. Cho nên đệ không được làm xằng bậy."
Thái Tử cười, thuận theo mà gật đầu. Trong lòng hắn lại có một ý tưởng khác —— hắn sẽ không để Trần Hậu chết dễ dàng như vậy. Hắn đã từng thề.
Đây là lần đầu tiên hắn bằng mặt không bằng lòng với a tỷ nhưng tâm lý cả hắn lại thấy rất nhẹ nhàng.
Lúc Triệu Nhạc Quân ở đó được non nửa canh giờ hắn mới giục nàng mau hồi phủ. Hoàng cung hiện giờ không thể ở lâu.
Triệu Nhạc Quân cũng hiểu rõ. Nàng cũng biết nếu mình khiến đế vương nổi lên nghi ngờ thì đối với em trai nàng cũng bất lợi. Nàng không dây dưa mà lưu loát từ cửa phụ mà đi ra ngoài.
Đậu Chính Húc thấy nàng êm đẹp đi ra thì thở nhẹ một hơi rồi nhanh chóng đánh xe chạy về phủ công chúa.
Đi đến nửa đường bọn họ lại phát hiện người ta đang vây quanh trên đường một vòng chật như nêm cối, còn có quan binh ở đó. Một giọng nói quen thuộc từ ngoài truyền đến.
"Lão tử đánh ngươi thành con rùa rụt đầu đấy thì sao? Ngươi có bản lĩnh thì đứng lên đánh trả đi. Còn muốn đến cáo trạng với thánh thượng cơ đấy? Thử hỏi ngươi còn mặt mũi tự xưng mình là nam tử hán hay không? Còn không mau về nhà tìm mẫu thân ngươi mà chui vào khóc đi chứ còn gì!"
"—— Sở Dịch, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Một giọng nói quen thuộc nữa cũng truyền đến tai Triệu Nhạc Quân khiến lòng nàng nhảy dựng lên, vội vỗ lên vách xe bảo người ta dừng lại.
Đậu Chính Húc đã thấy tình huống phía trước nên khóe miệng cũng nhếch lên. Không biết thế nào Sở Dịch và Ngụy Xung lại ở chỗ này làm ầm ĩ mà cái tên bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất kia lại chính là Trần quốc cữu!
Triệu Nhạc Quân khom lưng chui ra khỏi xe ngựa đứng ở càng xe nhìn qua đống người bu quanh mà xem ở giữa. Lúc nhìn thấy tình hình nàng cũng sửng sốt.
Sở Dịch đang ở kia khí định thần nhàn mà mắng chửi người, Ngụy Xung thì hề hề ngồi xổm bên người Trần quốc cữu chỉ chỉ cánh tay hắn lúc này đã vặn thành tư thế quỷ dị mà nói: "Còn có thể đứng lên đi cáo trạng không? Trần gia ngươi coi bá tánh là thịt cá mà làm nhiều việc thiếu đạo đức thế, ngươi thật sự vào cung cáo trạng thì xem thánh thượng có đánh gãy luôn chân ngươi không."
Trần quốc cữu đau đến sắp hộc máu lại bị hắn chọc một cái này thì đau kêu như heo bị chọc tiết.
Triệu Nhạc Quân đứng ở đó nhìn một cái rồi lập tức xoay người vào xe ngựa để Đậu Chính Húc trực tiếp đi qua.
Mặc kệ hai người bọn họ gặp gỡ Trần quốc cữu thế nào nhưng nàng đều cảm thấy đánh đúng lắm.
Lúc này không đánh rắn dập đầu thì lúc nào mới đánh đây?!
Xa giá của Triệu Nhạc Quân rời đi rồi Sở Dịch nghe được tiếng vang thì quay đầu lại nhưng chỉ thấy lưng xe ngựa khiến sắc mặt lập tức đổi vài lần.
Nàng ra cửa từ trước đến nay không hưng sư động chúng, cũng không để người mở đường. Nhiều lắm nàng chỉ mang theo một đội thị vệ, cứ thế im lặng đi trong đám người khiến hắn không thể phát hiện được. Sở Dịch lập tức cảm thấy buồn bực nên lại đạp mạnh một cái lên chân Trần quốc cữu.
—— đều do cái con rùa này khiến hắn bỏ lỡ Quân Quân!
Triệu Nhạc Quân trở lại công chúa phủ thì ngửi thấy mùi thịt dê nướng ở trong phòng và nhìn thấy cái chân dê đã nguội. Nàng nhớ tới Sở Dịch còn chưa dùng cơm đã bị nàng đuổi đi nên tuy rằng giận vẫn nghĩ đến bộ dáng tinh thần ủ rũ của hắn. Rốt cuộc nàng để Ngân Cẩm tới nhà bếp bảo họ giết một con dê khác.
Sở Dịch đánh Trần quốc cữu đến chết ngất đi nhưng vẫn nghẹn một bụng tức. Hơn nữa cái tên Ngụy Xung kia còn không biết xấu hổ cứ đi theo hắn. Hắn đuổi người thì tên kia còn không mặt mũi nói bị hắn liên lụy nên không có nhà để về!
Con mẹ nhà hắn, phủ công chúa là nhà hắn chắc? Đó chỉ là nơi hắn tránh nạn mà thôi!
Nếu không phải hắn quả thật có chuyện quan trọng muốn hỏi thì Ngụy Xung thì sợ là lúc này hắn đã đánh tên kia thành đầu heo rồi.
Sở Dịch mới vừa ngồi xuống trong phòng thì Ngân Cẩm đã mang theo người tiến vào, đưa thịt dê còn nóng đưa đến cho hắn nói: "Công chúa nói tướng quân không ăn cơm trưa nên cố ý cho người làm đưa tới. Thịt dê bổ dưỡng, tướng quân ăn nhiều một chút."
Tiếng cười của Ngụy Xung thiếu chút nữa thì khiến ngói trêи nóc nhà của phủ tướng quân lật hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]